Thực hiển nhiên, những người khác cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, sau mạt thế, sự tình kỳ quái gì cũng đều có vẻ không kỳ quái nữa.
Cô gái má lúm đồng tiền tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của Cố Ninh, mang chút chút ngượng ngùng nói: "Nơi này của chúng tôi đã lâu không có người sống tới."
"Các cô sau mạt thế vẫn luôn ở chỗ này sao?" Đám người Cố Ninh được bọn họ đưa tới một khu đất trống, ngồi xuống nghỉ ngơi chỉnh đốn, như là thuận miệng hỏi.
"Ừ. Ban đầu chỉ có vài người, sau này người càng ngày càng nhiều lên, có người lưu lại, cũng có người rời đi. Hiện tại chỉ còn dư lại mấy người chúng tôi, chúng tôi lá gan đều rất nhỏ, không dám đi ra ngoài mạo hiểm, mấy người tới chúng tôi thực hoan nghênh." Cô gái má lúm đồng tiền cười nói.
Trương Tiểu Bạch tò mò chen vào hỏi: "Các cô nhiều người như vậy thì ăn cái gì?"
Khóe miệng cô gái má lúm đồng tiền hơi hơi thu lại, sau đó lại gia tăng chút âm lượng: "Chúng tôi ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài tìm chút đồ ăn."
Trương Tiểu Bạch nói: "Bên này nhiều tang thi như vậy, các cô muốn tìm đồ ăn cũng không dễ dàng đi?"
Cô gái má lúm đồng tiền cười cười, sau đó nói: "Tôi thấy các anh chị đều đã mệt mỏi rồi, không quấy rầy các anh chị nữa, các anh chị nghỉ ngơi một chút đi."
"Cảm ơn." Cố Ninh lại lần nữa nói.
"Không cần khách khí, các chị đến đây mới là may mắn của chúng tôi." Trên mặt cô gái má lúm đồng tiền nở rộ ra một nụ cười phá lệ chân thành, mỉm cười gật gật đầu với những người khác, sau đó xoay người rời đi.
"Sao tôi cảm giác vừa rồi cô ấy giống như có hơi chút tức giận? Tôi đã nói sai cái gì sao?" Trương Tiểu Bạch mẫn cảm nói.
Cố Ninh nghe vậy ánh mắt hơi hơi ngưng lại, nhìn bóng dáng cô gái rời đi như suy tư gì.
Những người khác đều thập phần mệt mỏi, tìm một góc hoặc ngồi hoặc nằm nghỉ ngơi.
Nhóm người Cố Ninh và nhóm người Bạch Lang tự nhiên tách ra thành hai trận doanh, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không có bao nhiêu cảm xúc đối địch lẫn nhau, đều từng người tiến hành nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Đối với ánh mắt mịt mờ đảo qua tới, những người khác cũng không có quá để ý, cảm thấy thập phần bình thường.
Mà cảm giác quái dị của Cố Ninh vẫn không tản đi.
Cố Ninh thập phần mỏi mệt dựa vào tường nghỉ ngơi, cơ bắp vẫn luôn căng thẳng thoáng thả lỏng một chút, nửa khép hờ đôi mắt lại, cẩn thận quan sát tình huống trong phòng.
Có lẽ là thời gian dài không có phơi ánh mặt trời, làn da những người kia đều thập phần trắng, bọn họ vô luận là ngẫu nhiên đi lại hay là làm việc, động tác đều vô cùng thong thả, hình như là sợ lãng phí sức lực, có loại cảm giác ốm yếu, tử khí trầm trầm. Hấp dẫn Cố Ninh chú ý chính là đống gì đó được phủ vải ở trong một góc, không biết bên dưới đó là thứ gì, hình dạng phồng lên có chút kỳ quái.
Mùi thối khó có thể hình dung như có như không trước sau quanh quẩn ở trước mũi Cố Ninh không đi, còn pha một tia mùi máu tươi khó có thể phát hiện......
"Là thi thể......" Hướng Hứa cố tình đè thấp âm thanh nói ở bên tai Cố Ninh, cô cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, âm thanh khẽ run: "Trong góc kia, là thi thể......"
Đồng tử Cố Ninh hơi hơi co rụt lại, một nam nhân ngồi bên kia đột nhiên nhìn qua, sau khi đối thượng với ánh mắt Cố Ninh rõ ràng có mang theo chút cảnh giác còn có thử.
Thần sắc Cố Ninh không có chút nào hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó dường như không có việc gì dời ánh mắt đi, trên mặt mang theo chút ý cười, nói nói mấy câu với Hướng Hứa, Hướng Hứa cũng thập phần phối hợp mang lên tươi cười, giống như cô và Cố Ninh đang nói chuyện cười.
Nam nhân kia nhìn chằm chằm Cố Ninh trong chốc lát, thấy cô nói giỡn với cô bé bên cạnh, xác định cô không có phát hiện ra cái gì, mới chuyển ánh mắt đi, sau đó bất an dùng tay đè chỗ vải phồng lên xuống.
Đột nhiên, Trương Tiểu Bạch như là nghe được lời Hướng Hứa nói, tò mò hỏi: "Thi thể? Thi thể gì?"
Những lời này của hắn cũng không có cố tình đè thấp, âm thanh cũng không có rất lớn, nhưng lúc này không có người nói chuyện, trong phòng trống trải lại an tĩnh, cho nên những lời này của hắn vừa nói ra, lập tức khiến cho trong phòng càng thêm an tĩnh —— vô số đôi mắt nhìn lại đây, mấy nam nhân ngồi bên cạnh chỗ phồng lên đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến đổi. Mấy nam nữ trẻ tuổi đứng ở cửa, vốn dĩ đang khe khẽ nói nhỏ, lúc này cũng bởi vì những lời này của Trương Tiểu Bạch mà yên lặng nhìn về phía bên này.
Cố Ninh mẫn cảm cảm giác được không khí biến hóa, trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại không hiện ra nửa phần, giống như không phát hiện ra Trương Tiểu Bạch đã lôi kéo nhiều sự chú ý như vậy, chỉ trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bạch một cái, sau đó nói: "Ồn ào cái gì? Chúng tôi đang nói khi anh phát hiện thi thể Ngô Cường, cũng không biết anh Ba đã dạy anh như thế nào, cứ tùy tiện xông lên như vậy, nếu không phải tôi nhanh tay, anh hiện tại cũng đã biến thành tang thi."