Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 140 - Chương 140. Tái Ngộ "Người Quen"

Chương 140. Tái ngộ "Người quen" Chương 140. Tái ngộ "Người quen"

Trong phòng yên tĩnh một chút, sau đó có người bắt đầu nôn khan.

Đạo trưởng Giả run rẩy nói: "Ăn, ăn người?"

Âm thanh Cố Ninh trong bóng đêm vang lên: "Chỗ vải phồng lên trong góc phòng là thi thể. Nói đúng ra là khung xương, thịt trên đó đều đã bị lóc sạch sẽ. Nếu cháu đoán không sai, bọn họ sau khi giết người sẽ cắt thịt xuống nấu chín, phơi khô......"

"Vậy thịt khô mà chú đã cắn —— ọe ——", đạo trưởng Giả còn chưa có nói xong đã cảm thấy buồn nôn, cong thân mình bắt đầu nôn khan.

Mấy người kia thật vất vả mới bình phục lại, vừa nghe đến âm thanh nôn khan của đạo trưởng Giả, lại bắt đầu nôn khan một trận.

Nhan Ngọc nôn khan đến mức nước mắt đều sắp chảy ra tới, nghe Cố Ninh nói tức khắc khó thở, đỏ con mắt phẫn nộ kêu lên: "Cô đã sớm biết! Vì sao không nói cho chúng tôi! Sao cô độc ác như vậy?!"

Cố Ninh lạnh lùng nhìn cô: "Tôi chỉ là tin tưởng thiên hạ này không có bữa tối nào ăn mà không phải trả tiền, cho dù có, kia cũng là có độc. Chính mình ngu xuẩn liền không nên trách người khác." Cố Ninh còn chưa hết giận vì Nhan Ngọc phóng hỏa, lúc này cô ta lại còn dám xuất đầu, Cố Ninh không cho cô ta chút mặt mũi nào, trực tiếp hung hăng đánh mặt Nhan Ngọc.

"Cô!" Nhan Ngọc dưới phẫn nộ lại có thể bắt đầu ngưng tụ ra quả cầu lửa.

Sau đó cô liền nhìn thấy bên trong ánh lửa, có mấy họng súng tối om nhắm ngay cô.

"Có dị năng thì ghê gớm sao?" Cố Ninh cười lạnh nhìn cô: "Còn phải thử xem là quả cầu lửa của cô nhanh hay là viên đạn của tôi nhanh?"

"Tao sẽ giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày!" Dưới ánh lửa, Nhan Ngọc hung tợn trừng Cố Ninh, tràn ngập oán độc nói.

Nhìn ánh mắt oán độc của Nhan Ngọc, Cố Ninh không chút nào nghi ngờ, nếu hiện tại chính mình không có phòng vệ, cô ta thật sự sẽ giết chính mình.

Đôi mắt Cố Ninh hơi hơi nhíu lại, trong ánh mắt hiện lên một tia sát khí, nắm chặt dao trong tay.

"Nhan Ngọc!" Đúng lúc này, Bùi Kính vẫn luôn không nói gì quát lớn một tiếng, sau đó cố ý vô tình kéo Nhan Ngọc đến phía sau mình, nói với Cố Ninh: "Thực xin lỗi, tôi thế cô ấy xin lỗi cô."

"Nếu xin lỗi hữu dụng, còn cần đao làm gì?" Một đạo âm thanh đột ngột vang lên, Bạch Lang e sợ cho thiên hạ không loạn dựa ở trên tường mỉm cười nói.

"Nếu xin lỗi mà hữu dụng, vậy còn cần đao làm gì?" Bạch Lang mỉm cười nói một câu này.

Không khí toàn bộ trong phòng liền lại lần nữa căng chặt lên.

Nhan Ngọc tựa hồ đối với Bạch Lang vô cùng sợ hãi, dù vừa rồi có nhiều súng hướng đến cô như vậy, nhưng cô vẫn dám buông lời hung ác với Cố Ninh, lúc này chỉ một câu bâng quơ nhẹ nhàng của Bạch Lang, cô liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Đại khái là cảm thấy Cố Ninh chỉ đe dọa, còn Bạch Lang lại sẽ thật sự động thủ đi.

Cố Ninh ở trong lòng thở dài, nghĩ vô luận khi nào đều là ác nhân chân chính chiếm tiện nghi, mà cô còn chưa đủ ác, hoặc là còn chưa có bày ra đủ ác.

Cô nhìn thoáng qua Bùi Kính, hắn tuy rằng nói xin lỗi, lại đồng thời mang theo kiên định không dung thoái nhượng, đại biểu cho nếu Cố Ninh phải động thủ với Nhan Ngọc, hắn khẳng định sẽ che ở phía trước Nhan Ngọc, mà Cố Ninh biết rõ ràng, dị năng của hắn còn chưa có bày ra tới, cô không thể mạo hiểm như vậy.

Cô hơi hơi giơ tay, họng súng của đám lính liền rũ xuống, cô lạnh lùng nhìn Bùi Kính: "Một ngày nào đó anh sẽ chết vì cô ta." Âm thanh thực bình đạm, bình đạm đến không giống như là uy hiếp, càng như là một câu tiên đoán.

Sắc mặt Bùi Kính khẽ biến, lại không có nói gì.

Cố Ninh chọn địa phương khô ráo làm nơi nghỉ ngơi.

Sau đó nói: "Tôi sẽ gác đến nửa đêm, nửa đêm về sáng Trương Tiểu Bạch và Trương Dương gác, ngày mai trời sáng chúng ta liền xuất phát đi tìm anh Ba."

"Để em gác nửa đêm trước đi." Trình Minh nói.

Bị Cố Ninh vô cùng kiên quyết cự tuyệt.

Những người khác đều biết quyết định của Cố Ninh sẽ không dễ dàng thay đổi, đều tự tìm tư thế thoải mái, chuẩn bị ngủ, tuy rằng vừa rồi đã trải qua một màn hung hiểm như vậy, nhưng từ sau khi vào đêm, bọn họ vẫn luôn cố gắng chống cự đến bây giờ vẫn chưa ngủ, thân thể mệt mỏi cực độ chiến thắng sợ hãi tàn lưu trong lòng, hơn nữa có Cố Ninh gác đêm, sợ hãi trong tâm lý cũng chậm rãi bình phục, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Đạo trưởng Giả lại không ngủ, hắn tưởng tượng đến chính mình đã từng đặt thịt người ở trong miệng, còn nhai vài cái, trong lòng liền ghê tởm không được, nếu không phải Cố Ninh cứng rắn rút ra, những miếng thịt người đó hiện tại đã vào bụng hắn.

Một bên khác ngẫu nhiên vẫn truyền đến âm thanh nôn khan, thực hiển nhiên ăn thịt người đối với người thường tới nói là hoàn toàn không thể tiếp thu, chỉ sợ sẽ lưu lại bóng ma cả đời cho bọn họ. Nhưng nước canh và thịt người ăn vào trong bụng đến bây giờ chỉ sợ đã tiêu hóa hơn phân nửa, dù cho có nôn ra cũng không nôn được gì.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0