Cố Tư Nguyên đầu tiên hơi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Em đó, em đó, anh đã sớm nói, một người phụ nữ vì một đứa trẻ không cùng huyết thống nhiều năm như vậy đều không có tái giá, có hư cũng không hư đến chỗ nào. Nhưng em lại cứ nghe người khác nhàn thoại, liền cảm thấy nhân phẩm của người ta không tốt. Nông cạn!"
Mẹ Cố liên thanh nói: "Được được được, em sai rồi, em nông cạn, Cố Tư Nguyên anh có nội hàm, tuệ nhãn thức châu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bụng người khác. Đừng cọ tới cọ lui, bỏ tờ báo của anh xuống đi, đã sắp đến giờ đi học mà anh vẫn còn chậm rì rì ở đây, may mắn Ninh Ninh không giống anh, bằng không em cũng gấp chết."
Cố Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, đề tài lại bị mẹ Cố kéo đến tận chân trời.
Cố Ninh sau khi ra khỏi tiểu khu liền quẹo vào một con hẻm nhỏ ở bên đường, tới buồng điện thoại liền gọi cho số di động cô đã ghi tạc trong đầu.
Một khúc nhạc du dương vang lên, trong ống nghe truyền đến âm thanh còn mang theo một chút buồn ngủ, lười biếng lại có hơi chút không kiên nhẫn: "A lô?"
Cố Ninh nói: "A lô, chào buổi sáng, anh Phương Pháp, là em."
Đầu kia điện thoại Phương Pháp giống như lập tức liền tỉnh táo lại: "Cố Ninh?"
"Vâng. Là em." Cố Ninh dừng một chút, sau đó nói: "Em muốn hỏi một chút, sự tình ngày hôm qua em nhờ anh......"
Không đợi Cố Ninh nói xong, Phương Pháp liền đánh gãy cô: "Đã làm xong, em lại đây lấy tiền đi."
Nói xong liền cắt đứt điện thoại.
Cố Ninh nhìn ống nghe trong tay, cảm giác giống như Phương Pháp đang giận?
"Cậu làm sao vậy? Sáng tinh mơ mặt xú như vậy? Ai đắc tội cậu sao?" Chú Lý sau khi rót nước sôi xong liền ngồi xuống đối diện Phương Pháp, chậm rì rì nói.
"Haizzz ——" Phương Pháp thở dài, lại khác thường không có đấu võ mồm cùng chú Lý, mà là ghé vào trên bàn cau mày ưu sầu nói: "Cháu cảm giác cháu giống như một tên ngốc."
Chú Lý vừa nghe vậy liền vui vẻ, cười nói: "Hắc! Xem ra là gặp chuyện lớn!"
"Haizzz ——" Phương Pháp lại thở dài.
Thời điểm Phương Pháp nhận được điện thoại đã ở trong lòng hạ quyết tâm muốn nói rõ ràng cùng Cố Ninh, về sau không giúp cô làm những việc này. Cảm giác chính mình giống như gã sai vặt của cô. Nếu lần này cô còn nhờ chính mình hỗ trợ, chính mình nhất định phải kiên quyết cự tuyệt, để cô biết hắn cũng không phải người vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, hắn cũng rất bận, được không?
Phương Pháp ở trong lòng soạn thảo sẵn những gì cần nói, sau đó đứng ở trong sân chờ Cố Ninh đến.
Hắn còn chưa có kịp đưa túi qua, Cố Ninh đã giành trước một bước đưa qua một cái túi giấy được gói vô cùng tinh xảo.
"Cái gì vậy?" Phương Pháp nhìn túi giấy Cố Ninh đưa qua, theo bản năng tiếp nhận tới, lúc sau mới hỏi: "Cho anh?"
Cố Ninh gật gật đầu: "Vâng. Em đi ngang qua cửa hàng bánh bông lan mua, không biết anh có thích ăn hay không."
Đối mặt với ánh mắt ẩn ẩn mang theo chút chờ đợi của Cố Ninh, Phương Pháp đã quên chính mình không thích ăn nhất chính là đồ ngọt làm từ bơ, theo bản năng nói: "Thích ăn......"
Cố Ninh lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Vậy là tốt rồi."
Phương Pháp dừng một chút, đưa túi màu đen trong tay qua: "Bởi vì em cần tiền gấp, nên người ta cũng đè ép giá, phỏng chừng so với trên thị trường ít hơn một chút, chỗ này là hai cục tiền, một vạn bảy và hai vạn."
Cố Ninh tiếp nhận lấy, cầm một xấp tiền mặt thật dày, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười, sau đó từ trong hai vạn rút ra mười tờ trả cho Phương Pháp: "Đây là tiền trả lại anh."
Phương Pháp tiếp nhận tiền, trực tiếp nhét vào trong túi, sau đó liếc nhìn chiếc túi đen Cố Ninh nắm chặt ở trong tay, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: "Em không đếm một chút sao? Đến khi rời khỏi đây có thiếu thì anh cũng không phụ trách đâu nhé."
Cố Ninh cười cười, sau đó nhìn Phương Pháp nói: "Phương Pháp, bạn của em cũng không nhiều lắm, em rất vui vì có thể có một người bạn như anh."
Phương Pháp sững lại một chút, bị chân thành tha thiết trong ánh mắt Cố Ninh đả động, hắn ở trong lòng thở dài, sau đó nói: "Anh cũng rất vui."
Cố Ninh cười nói: "Em gần đây rất bận. Chờ đến khi em có thời gian, em mời anh ăn cơm."
Phương Pháp nói: "Em trước mua cho chính mình một cái di động đi......Anh muốn liên hệ với em cũng không có phương tiện."
"Vâng. Chờ sau khi mua di động em sẽ gọi điện thoại cho anh. Em đi trước đây." Cố Ninh nói vẫy vẫy tay với hắn, cầm túi đi ra ngoài.
Phương Pháp nhìn theo Cố Ninh đi ra cửa, sau đó nhấc chiếc túi giấy lên nhìn chằm chằm một cái, gãi gãi đầu, kết quả những lời chính mình đã nghĩ sẵn trong đầu một câu cũng chưa nói ra được.
"A? Bánh bông lan Kim Điệp! Chú vừa mới thấy, cô gái nhỏ kia là Cố Ninh đi? Xem ra ở chung không tồi, lại có thể từ thật xa tới đây đưa bánh bông lan cho cháu." Chú Lý bát quái nói.