Sau khi gửi thư xong Cố Ninh lại lần nữa bắt đầu sững sờ.
Có hơi chút không biết chính mình nên làm gì.
Vừa lúc tiếng chuông tin nhắn di động vang lên, là anh Ba hồi âm: Đã nhận được. Chuyện kia cháu đã thương lượng với ba mẹ chưa?
Cố Ninh sau đó mới nhớ tới chính mình còn chưa có nói với ba mẹ sự tình muốn ở bên ngoài.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó tìm dãy số của Phương Pháp gọi qua.
Phương Pháp vừa lúc tan tầm trở về, tắm rửa xong ra tới liền thu được tin nhắn Cố Ninh gửi đến. Cầm di động suy nghĩ thật lâu, đang do dự là nên trả lời tin nhắn một cách lãnh khốc hay là trực tiếp gọi qua, nhưng nếu gọi điện lại không biết nên nói gì...... Đang lúc hắn do dự, di động liền vang lên, trên màn hình lập loè tên Cố Ninh.
Hắn cố tình chờ đến khi tiếng chuông thứ ba vang lên sau đó mới nghe: "A lô?" Trong lòng yên lặng nghĩ đây có tính là ‘tâm linh tương thông’ không?
Cố Ninh đi thẳng vào chủ đề: "Là thế này......"
Phương Pháp còn không kịp buồn bực vì Cố Ninh lại có chuyện cần nhờ nên mới gọi điện thoại cho hắn, liền đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: "Từ từ, ý của em là em hiện tại đã thông qua vòng sơ khảo ở bộ đội?"
Cố Ninh bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Bởi vì nhà em cách nơi này rất xa, qua lại sẽ lãng phí thời gian, huấn luyện kế tiếp lại rất quan trọng. Cho nên ba mẹ em bên kia hy vọng anh có thể giúp em yểm hộ."
Phương Pháp khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nói: "Cái này không thành vấn đề, em trước nói cho anh, sao em thông qua sơ khảo được?"
Cố Ninh ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó nói: "Kỳ thật kỹ năng bắn súng của em khá tốt."
Kỹ năng bắn súng phải tốt tới trình độ nào mới có khả năng được Ngũ Tinh Đại Đội tuyển chọn? Phương Pháp không có khái niệm này, hắn chỉ biết năm đó khi hắn vẫn còn đang ở trường quân đội, quán quân xạ kích nổi bật nhất trường quân đội, ở thời điểm Ngũ Tinh Đại Đội tới trường học chọn người cũng bị ngược thảm.
Hắn trong lúc nhất thời có hơi chút nói không ra lời, với hiểu biết của hắn về gia đình Cố Ninh, ba là giáo viên, mẹ là bà chủ gia đình, Cố Ninh từ nhỏ đến lớn chăm chỉ học hành, từng bước đến khi tốt nghiệp đại học, không có hứng thú yêu thích gì với bắn súng, điểm duy nhất đáng hoài nghi chính là ba tháng cô mất tích, nhưng chỉ ba tháng ngắn ngủn cũng không có khả năng biến một cô gái chưa sờ qua súng thành một tay súng thiện xạ đi?
Hắn còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên ở ven đường nhìn thấy Cố Ninh, cô đầy người chật vật, biểu tình dại ra...... Phương Pháp không đành lòng lại đi tìm hiểu ở trong ba tháng kia Cố Ninh đã xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn cái gì cũng không có hỏi, chỉ nói: "Nếu em thật sự vào được Ngũ Tinh Đại Đội, anh chỉ có một yêu cầu."
Cố Ninh hỏi: "Cái gì?"
Phương Pháp nói: "Mời anh ăn một bữa tiệc lớn."
Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Được."
Phương Pháp nói: "Được, chỗ cô chú nếu có vấn đề gì em bảo bọn họ cứ tùy thời gọi điện thoại cho anh."
"Vâng. Cảm ơn. Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Phương Pháp nói, sau đó điện thoại cắt đứt, hắn cầm di động ngã vào trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Sau khi ngắt điện thoại với Phương Pháp, Cố Ninh lại lần nữa đi ra ngoài nhắc tới sự tình lần này với ba mẹ: "Con định thương lượng cùng ba mẹ một chuyện. Con đi qua bên kia dạy học mất gần một tiếng rưỡi, cả đi cả về chính là ba giờ, buổi sáng hôm nay con đã đến muộn, ba mẹ của học sinh cũng nói một chút về vấn đề này, cho nên con tính toán thuê một phòng ở phụ cận bên kia, sẽ tương đối phương tiện."
Mẹ Cố phản ứng kịch liệt: "Như vậy sao được? Con ở một mình không an toàn! Không được không được, mẹ không đồng ý." Liên tưởng đến ba tháng Cố Ninh mất tích, mẹ Cố không yên tâm cũng là bình thường.
Cố Ninh đã sớm đoán được phản ứng của mẹ Cố, nói: "Việc này con cũng đã suy xét tới, anh Phương Pháp nói anh ấy ở bên kia vừa lúc có một gian phòng đang cho thuê, thuê chung với hai cô gái, ba phòng một sảnh, tiền cho thuê một tháng là một ngàn năm, anh Phương Pháp đã đưa con đi xem một chút, hoàn cảnh xung quanh khá tốt, hai cô gái kia đều là sinh viên còn đang đi học, khá dễ nói chuyện, hơn nữa anh Phương Pháp cũng ở tiểu khu kia. Cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Vừa nghe nói chung một tiểu khu với Phương Pháp, thái độ mẹ Cố lập tức liền buông lỏng: "Như vậy cũng khá tốt.....Vậy cách gia đình con đi dạy bao xa?"
Cố Ninh nói: "Ở ngay trong tiểu khu, đi đường mười phút đã đến, đặc biệt phương tiện. Chính là bởi vì phương tiện lại an toàn cho nên con mới động tâm muốn đến đó ở."
Mẹ Cố nhìn về phía ba Cố, chuẩn bị nghe ý kiến của ba Cố.