Ba Cố nói: "Anh không có ý kiến gì, dù sao Cố Ninh đã lớn như vậy, biết nắm chắc chính mình."
Mẹ Cố do dự một chút, sau đó nói: "Vậy con tính toán khi nào sẽ dọn đi?"
Cố Ninh biết mẹ Cố đây là đã đồng ý, thở phào nhẹ nhõm sau đó nói: “Ngày mai con sẽ dọn, con đã nói với bên kia, bên kia thứ gì cũng có, thực phương tiện, con chỉ mang theo chăn bông, và quần áo tắm rửa đi qua là được."
Mẹ Cố nói: "Vậy vừa lúc, ngày mai mẹ ở trong nhà không có việc gì, mẹ giúp con dọn qua."
"Không cần." Cố Ninh vội vàng nói: "Con đã nhờ anh Phương Pháp tới đón con."
Mẹ Cố vừa nghe vậy lập tức hưng phấn lên: "Con nhìn xem con nhìn xem, con còn nói Tiểu Phương không thích con, không thích con có thể giúp con như vậy sao? Mới nhận thức không được mấy ngày đâu."
Cố Ninh một bên đi vào trong phòng, một bên nói: "Phương Pháp là cảnh sát, chỉ là bản năng chức nghiệp của anh ấy thôi. Cho nên mẹ cũng đừng hiểu lầm nam nhân khắp thiên hạ đều thích con gái của mẹ, được không?"
Mẹ Cố nói: "Chúng ta nói trước, con mỗi cuối tuần cần phải trở về một lần đấy."
Cố Ninh nói: "Con sẽ tranh thủ trở về." Sau đó liền đi vào phòng ngủ.
Gửi tin nhắn cho anh Ba nhờ hắn chuẩn bị phòng. Sau đó liền ngồi tới trước máy tính, lại có thể thấy được một email mới.
Địa chỉ email chính là của lâu chủ thiệp kia, Cố Ninh không nghĩ tới hắn lại trả lời nhanh như vậy, lập tức mở email ra.
"Trước kia các người xa cách tôi! Hôm nay tôi sẽ khiến các người không trèo cao nổi! Không bán!!! Tức chết các người ha ha ha!"
Nhìn hàng chữ màu đen cố ký phóng to này, Cố Ninh sửng sốt một chút, tức khắc dở khóc dở cười, đối phương là dạng nhân tài gì mà lại làm ra hành động ấu trĩ như vậy?
Cô nghĩ nghĩ, gửi trả lời email, trong nội dung chỉ có một chữ.
A.
Sau đó Cố Ninh liền không có lại quản hắn, cô vốn dĩ cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Cố Ninh sửa sang hành lý lại một chút, kỳ thật cũng đơn giản, chỉ có hai bộ đồ thể dục, cùng mấy chiếc áo khoác dày, mặt khác cũng không có gì muốn mang. Hiện tại thời gian mới hơn 7 giờ, còn rất sớm. Cố Ninh quyết định đi ra ngoài dạo một chút, mua ít đồ.
Trước khi ra ngoài cô cho ba mẹ số di động của chính mình, nói chính mình đi xuống tản bộ, có việc gì thì gọi điện liên hệ, sau đó liền cầm ví tiền xuống lầu.
Mạt thế bên kia tài nguyên thiếu thốn, Cố Ninh sau khi ra cửa rẽ trái rẽ phải tới chợ đêm ở phụ cận.
Lúc này chợ đêm vừa mới bắt đầu, từ loa truyền ra tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, cửa hàng bên đường sôi nổi ghi mấy chữ bán phá giá.
Cố Ninh tiến vào một cửa hàng bán áo lông vũ mùa đông, trên mặt đất đặt một đống áo lông vũ màu đen, hình thức áo nhân viên bảo an các công ty hay mặc, giá 80 đồng một chiếc, Cố Ninh sờ sờ cảm giác còn rất dầy, cùng chủ tiệm cò kè mặc cả, 50 đồng tiền một kiện, mua hai mươi kiện. Chủ quán chuyên môn tìm cho cô hai cái túi da rắn để đựng, Cố Ninh xách theo hai chiếc túi quần áo này quẹo vào một hẻm nhỏ hẻo lánh, sau khi xác định không có ai liền đưa hai cái túi này vào trong không gian, sau đó tay không đi ra, tiếp tục dùng giá cả vô cùng rẻ mua sắm một ít chăn bông chất lượng không phải quá tốt, còn có một ít đồ lung tung rối loạn khác, lúc sau Cố Ninh cất toàn bộ vào không gian.
Nghĩ đến đám trẻ mấy ngày hôm trước bị đông lạnh có hơi chút cảm mạo, Cố Ninh lại chạy một chuyến đến tiệm thuốc mua một đống thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt. Một buổi tối này Cố Ninh đã tiêu hết 5000. Vòng cổ tổng cộng bán được hơn ba vạn, số tiền nợ nhóm thân thích phỏng chừng cũng sẽ sớm bị thúc giục. Cố Ninh hận không thể hiện tại liền trở lại mạt thế lại đi "cướp sạch" một cửa hàng vàng.
Nhưng nhờ Phương Pháp giúp đỡ bán tổng không phải một kế lâu dài, cô cần tìm con đường khác mới được.
Nếu tiền ở mạt thế có thể cầm được sang bên này dùng thì tốt rồi, hoặc là cướp sạch một ngân hàng cô sẽ không bao giờ phải vì tiền mà phát sầu.
Cố Ninh nằm ở trên giường buồn bực suy nghĩ.
Thật sự không ngủ được, Cố Ninh trở về không gian một chuyến.
Trong không gian, chỗ dựa cạnh cửa bày chỉnh chỉnh tề tề vật phẩm chính mình đã mua sắm, xếp thành một ngọn núi nhỏ, Cố Ninh rất có cảm giác thành tựu.
Cỏ bên bờ biển vẫn cao như vậy, Cố Ninh dẫm ra một con đường chính mình đi qua, sau đó đi đến bờ biển nhìn hải dương màu xanh lục, tự hỏi quan hệ giữa hải dương này và dị năng, cô mơ hồ cảm giác được chính mình có liên hệ cùng hải dương này, cô có loại ý tưởng vô cùng lớn mật, cô muốn thử xem có thể khống chế được vùng biển rộng này hay không, ý niệm này vừa hiện lên ở trong đầu, nước biển trước chân cô bỗng nhiên quấy lên, sau đó xuất hiện một lốc xoáy bằng ngón tay, chậm rãi biến thành lốc xoáy to bằng bàn tay, trung tâm lốc xoáy cấp tốc chuyển động, ngọn nước giống như là một cơn gió lốc cuốn lên, trái tim Cố Ninh đập bang bang, thật cẩn thận khống chế dòng nước gió xoáy đi về phía cửa.