Dòng nước kia một đầu ở trong nước, một đầu theo khống chế của Cố Ninh đi về phía cánh cửa bên kia, cuối cùng tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn vọt qua cửa!
Sau đó vô thanh vô tức xuyên qua cánh cửa kia, biến mất không thấy đâu——
Cố Ninh ngạc nhiên nhìn dòng nước giống như là đã bị cánh cửa này hấp thu, lại như là tự mình bốc hơi, nửa ngày cũng chưa hiểu là tình huống gì.
Cô lại thử vài lần, vẫn là như vậy, dòng nước kia xuyên qua cửa liền biến mất không thấy.
Một lần nữa trở lại phòng ngủ, cô cũng không có phát hiện ra cái gì khác thường.
Mà cô cũng không có nhìn thấy, trong phòng cô tất cả đều là quang điểm màu xanh lục lơ lửng, nhẹ nhàng phất động, có một loại vô cùng kỳ dị mà hoa mỹ mỹ, quang điểm màu xanh lục nổi lơ lửng xuyên qua cửa, xuyên qua vách tường, rơi vào trong đất và thực vật.
Cây xương rồng đã chết trên ban công bỗng nhiên toả ra sinh cơ mới, ở trong gió đêm bắt đầu sinh trưởng.
Ngày hôm sau Cố Ninh dậy thật sớm.
Có lẽ là bởi vì Cố Ninh muốn chuyển nhà, cảm xúc của mẹ Cố không tốt nên làm xong bữa sáng cho Cố Ninh liền đi ra ban công xem chậu xương rồng cô trồng.
Một lát sau mẹ Cố trở lại phòng nói với ba Cố: "Ai nha, anh Cố, thật là kỳ quái, lần trước em không phải nói cây xương rồng anh tưới nhiều nước quá đã chết úng sao? Em vừa mới đi xem, nó như thế nào lại sống lại? Việc này thật là kỳ quái."
Ba Cố uống một ngụm sữa đậu tương chậm rì rì nói: "Anh thấy kỳ quái chính là em, xương rồng là loại thực vật có sinh mệnh rất ngoan cường, nơi nào dễ dàng bị úng chết như vậy? Còn lải nhải anh hết một đoạn thời gian. Em xem không phải vẫn sống sao?"
Mẹ Cố nói: "Không phải! Anh đi xem đi, không chỉ sống lại, còn lớn lên một đoạn. Em đã trồng gần một năm cũng không lớn, sao mới chỉ sau một buổi tối đã cao như vậy?"
Ba Cố thuận miệng đáp: "Tác dụng tâm lý của em đi."
Cố Ninh uống nốt ngụm sữa đậu tương cuối cùng, sau đó về phòng đem chăn đã đóng gói và ba lô mang lên nói: "Con đi trước." Nói xong sợ mẹ Cố đuổi theo, cô bay nhanh ra cửa, một đường chạy chậm đi xuống lầu, túi chăn và gối đầu có hơi chút nặng, Cố Ninh lại vẫn bước đi như bay.
Mẹ Cố trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi Cố Ninh đâu, tức khắc oán giận nói: "Đứa nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì?!"
Sau đó liền tiếp tục động viên ba Cố: "Anh cùng em đi xem một cái đi, anh xem có phải tác dụng tâm lý của em không." Nói xong, sống chết kéo ba Cố qua.
Ba Cố vừa thấy cây xương rồng ở trên ban công, cũng kinh ngạc, đẩy đẩy mắt kính nói: "Ai? Đúng vậy. Sao qua một buổi tối lại mọc lên cao như vậy?" Cây xương rồng đích xác là cao lên, không chỉ một chút mà ít nhất cũng phải mười mấy centimet, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
"Ai nha! Anh Cố, anh mau tới đây nhìn xem, nhìn cây tỏi này! Ngày hôm qua em lột tỏi bị rớt ở chỗ này, sao lại mọc ra một cây tỏi lớn như vậy?!" Trong tay mẹ Cố cầm một cây tỏi mọc ra từ củ tỏi kinh ngạc kêu lên.
Ba Cố nhìn cây xương rồng đã chết đi lại sống lại, lại nhìn củ tỏi mọc thành cây kia, cũng không hiểu ra sao: "Thật là quá kỳ quái."