Trong khi vội vội vàng vàng đi xuống cầu thang, anh Ba lấp kín một bức tường đất ở cửa, ngăn trở tang thi đuổi lại đây sau đó mới nhẹ nhàng thở ra. Đoàn người đi xuống phía dưới, anh Ba bọn họ lần trước đã tới một lần, lần này vô cùng quen thuộc.
Trương Tiểu Bạch giơ tay lên, trên tay quấn lấy lôi điện, lại là thập phần sáng, hoàn toàn có thể dùng thay bóng đèn.
Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, Hướng Dật cẩn thận an trí Hướng Hứa ở trên giường. La Long đặt Cố Ninh ngồi xuống ghế, sau đó những người khác đều vây quanh qua.
Anh Ba dùng tay cẩn thận ấn đầu gối Cố Ninh mấy cái, sắc mặt ngưng trọng: "Hình như là bị gãy xương."
Ai cũng biết hiện tại dưới loại tình huống này bị gãy xương đại biểu cho cái gì.
Sắc mặt Cố Ninh trắng bệch, mọi người đều có chút lo lắng.
Trương Tiểu Bạch an ủi: "Cố Ninh, cô yên tâm, chúng tôi dù có phải cõng cũng nhất định sẽ cõng cô trở về."
Mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ nhất định sẽ bảo hộ Cố Ninh bình an.
Nhưng mà bọn họ không biết, Cố Ninh lại là lo lắng một sự kiện khác, tuyển chọn Ngũ Tinh Đại Đội là ba ngày sau, cô sao có thể kéo một chiếc chân bị thương chiến thắng được Ngũ Tinh Đại Đội lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ nỗ lực mấy ngày nay sẽ phải giống như nước chảy về biển đông?
Biểu tình Cố Ninh có chút ảm đạm.
Anh Ba áy náy nói: "Cố Ninh, đều do chú. Là chú không nghe cháu, cứ muốn đi vào trong. Nếu vừa rồi không phải nhờ có cháu gặp nguy không loạn, mấy người chúng ta khó nói có thể giữ được bao nhiêu mạng, hiện tại chúng ta chuyện gì cũng không sao, ngược lại là cháu bị thương." Bọn họ cũng đều biết, đối với Cố Ninh không có dị năng tới nói, không thể hành động tự nhiên đại biểu cho cái gì.
Cố Ninh miễn cưỡng cười nói: "Chỉ là gãy xương, lại không phải hoàn toàn bị đứt, chờ trở lại nơi tụ tập nhờ bác sĩ Cao chữa cho cháu là được."
Ai cũng nhìn ra nụ cười của Cố Ninh có vài phần miễn cưỡng, hơn nữa mái tóc vàng của cô bị tẩm ướt dán ở trên trán, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn làm người cảm thấy trong lòng thập phần không dễ chịu.
Lúc này chị Hồng nói: "Trước bó xương cốt cho thẳng đã, miễn cho đến lúc đó xương cốt bị sai vị trí sẽ không trở lại được."
Anh Ba giật mình nhìn chị Hồng nói: "Chị Hồng, chị biết nối xương từ khi nào vậy?"
"Chuyện cậu chưa biết về chị còn nhiều lắm." Chị Hồng nói, chỉ huy bọn họ chặt ghế ra, sau đó xé rèm cửa thành mảnh. Chị Hồng ngồi xổm trước mặt Cố Ninh, nói: "Cố Ninh, bị đau thì hô lên nhé." Cố Ninh gật gật đầu, chị Hồng liền cẩn thận chậm rãi nâng chân Cố Ninh lên, sờ ấn vài cái, sau đó nói: "May mắn chỉ là gãy xương nếu là ——" Cô nói đến một nửa đột nhiên dùng sức, chỉ nghe được một âm thanh xương cốt cọ xát lệnh người ê răng vang lên, Cố Ninh kêu rên một tiếng, bắt được tay Trình Minh ở bên cạnh.
"Cố lên. Cô hiện tại giúp cháu cố định một chút." Chị Hồng nói, vô cùng thuần thục cột hai mảnh gỗ vào chỗ gãy xương, một bên nói: "Đã nhiều năm không làm, có hơi chút mới lạ. Đau lắm đi?"
Cố Ninh đầy đầu đều là mồ hôi, miễn cưỡng xả ra một nụ cười: "Vẫn ổn."
Nhưng ai nấy cũng thấy được cô hiện tại không ổn chút nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng trở nên có chút áp lực.
Tầng hầm ngầm này vốn dĩ không lớn, chen trên hai mươi người liền càng hẹp.
Anh Ba dùng dị năng làm một chiếc giường đất, trải thảm lên cho Cố Ninh nằm.
Sau đó người có dị năng đều chạy nhanh nắm chặt thời gian khôi phục dị năng, người không có dị năng liền lau súng, lau dao. Chị Hồng ở trong ngăn kéo kiếm được một nửa ngọn nến, sau khi châm lửa Trương Tiểu Bạch liền không cần làm đèn điện hình người nữa.
Cố Ninh mỏi mệt nhắm mắt lại, cô trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp thu việc mình không thể tham gia tuyển chọn Ngũ Tinh Đại Đội, có vẻ có chút cô đơn. Những người khác trao đổi ánh mắt cho nhau muốn nói cái gì đó có thể an ủi Cố Ninh, nhưng bọn họ ai cũng không biết lúc này nói cái gì mới có thể làm Cố Ninh dễ chịu hơn.
Đột nhiên, đạo trưởng Giả ban đầu ngồi dưới đất dựa vào tường nhắm mắt lại khôi phục dị năng bỗng nhiên hình như có linh cảm, mở to mắt nhìn thoáng qua người nằm trên giường, lại nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy giống như nơi nào đó quái quái, lại mở choàng mắt ra nhìn qua, bởi vì cực độ kinh ngạc nên ngay cả âm thanh cũng thay đổi: "Người đâu?!"
Một tiếng kêu kinh ngạc của đạo trưởng Giả vang lên trong tầng hầm ngầm, lập tức khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Tất cả đều động tác nhất trí nhìn lại trên giường đất, sau đó tất cả đều khiếp sợ đứng lên, nhìn chiếc giường đất trống rỗng khiếp sợ không nói ra lời.
Cố Ninh vừa nãy còn nằm ở trên giường lúc này lại có thể đột nhiên biến mất!
Ầm —— một tiếng, mặt biển ban đầu bình tĩnh đột nhiên bắn lên bọt nước thật lớn, có vật nặng từ trên trời rơi xuống rớt vào hải dương màu xanh lục.