Anh Ba nói: "Làm sao cái gì? Còn có thể làm sao chứ? Chờ. Đạo trưởng Giả không phải đã nói sao, lần trước Cố Ninh sau khi biến mất lại xuất hiện. Chúng ta cũng từ từ xem, xem khi nào Cố Ninh sẽ xuất hiện."
Bọn họ ngược lại không lo lắng cho an toàn của Cố Ninh, bọn họ tin tưởng Cố Ninh còn nhiều hơn so với chính bọn họ.
Vì thế dư lại cũng chỉ là chờ đợi.
Bọn họ thảo luận tràng chiến đấu vừa rồi, nghĩ lại chính mình ở trong trận chiến đấu kia chưa khống chế được dị năng một cách tốt nhất. Kinh nghiệm thực chiến là con đường gia tăng sức chiến đấu nhanh nhất, mỗi một lần chiến đấu đều sẽ gia tăng tỷ lệ sống sót trong tương lai cho bọn họ. Huống chi bọn họ vừa mới tiến hóa ra dị năng liền tiến hành chiến đấu với mấy con tang thi biến dị có năng lực vượt trên bọn họ, cũng mang đến chỗ tốt vô cùng lớn.
Sau khi không còn lời nào để nói, chính là chờ đợi buồn tẻ.
Một lần chờ này là tới tận buổi chiều, Hướng Hứa cũng đã tỉnh dậy, sau khi biết được Cố Ninh biến mất liền trầm mặc, cô bé cũng không biết là vì nguyên nhân gì, mảnh nhỏ về tương lai cũng không có nói cho cô tin tức này. Nhưng cô kiên định cho rằng Cố Ninh sẽ tái xuất hiện.
Hướng Hứa tuy rằng còn nhỏ, nhưng biểu hiện ra ngoài lại thành thục vượt xa lứa tuổi, Cố Ninh tín nhiệm cô bé, hơn nữa bản nhân cô bé cũng bày ra được thực lực cường đại, lời nói của Hướng Hứa vẫn có tác dụng làm yên ổn nhân tâm.
Mọi người từ lúc bắt đầu còn ẩn ẩn có chút chờ đợi tò mò, chờ Cố Ninh sẽ dùng dạng phương thức gì xuất hiện trở lại, nhưng sau khi chờ đã lâu, lại có chút bất an.
Trương Tiểu Bạch hỏi: "Đều đã là buổi chiều. Cố Ninh sao còn chưa có xuất hiện?"
"Chúng ta còn đợi tiếp sao?" Chị Hồng nói: "Cần nhanh một chút, còn hơn ba giờ nữa trời đã tối rồi. Nếu còn không đi sưu tầm vật tư thì hôm nay sẽ không còn bao nhiêu thời gian."
La Long nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cố Ninh còn chưa có trở về, chúng ta tổng không thể bỏ lại một mình Cố Ninh rồi đi như vậy? Nếu Cố Ninh trở về thì phải làm sao bây giờ?"
Chị Hồng trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Tôi lưu lại, dị năng của cậu cũng không giúp được mấy, cậu cũng lưu lại đi, cho tôi thêm năm người nữa, ở chỗ này chờ Cố Ninh. Tiểu Tạ, cậu mang theo những người khác đi ra bên ngoài lục soát vật tư, thời điểm đi ra ngoài đừng quên giúp chúng tôi che kín cửa. Chờ đến hai giờ chiều ngày mai nếu các cậu vẫn không trở về chúng tôi sẽ chính mình đi trở về." Lời này của chị Hồng là làm tính toán cho trường hợp xấu nhất.
Nhưng không thể nghi ngờ, đây cũng là kế hoạch tốt nhất hiện tại.
Không có người dị nghị.
La Long đối với lời chị Hồng nói dị năng của hắn không giúp được gì có dị nghị, nhưng cũng không dám nói.
Dị năng giả đều đã điều chỉnh dị năng tới trạng thái tốt nhất, trải qua một hồi ẩu đả buổi sáng, bọn họ đều đại khái rõ ràng lực khống chế của chính mình đối với dị năng, hơn nữa cũng coi như là có kinh nghiệm chiến đấu, buổi chiều nếu không gặp phải mấy con tang thi biến dị vượt qua thực lực của bọn họ quá nhiều giống như buổi sáng, tình huống bình thường thực lực của bọn họ hẳn là đã đủ để ứng phó.
Trương Tiểu Bạch nói: "Vận khí của chúng ta tổng sẽ không kém đến nước này đi? Buổi chiều còn gặp phải mấy con tang thi biến dị giống đám buổi sáng."
Anh Ba tát ngoài miệng Trương Tiểu Bạch một cái: "Cái miệng rách này của cậu có thể nói mấy lời cát lợi hơn được hay không hả?"
Trương Tiểu Bạch vội vàng sửa miệng: "Vậy chúc chúng ta buổi chiều thắng lợi trở về."
Anh Ba vừa lòng nói: "Thế này còn tính là tiếng người."
Sau khi để lại cho chị Hồng bọn họ sung túc đạn dược và vật tư có thể duy trì đến buổi tối ngày mai, anh Ba liền mang đội rời đi.
Phòng ở lập tức liền trở nên trống vắng.
Mấy binh lính ở lại lưu thủ đều có hơi chút không biết nên làm cái gì.
Chị Hồng lại trực tiếp lưu lại một câu, nếu Cố Ninh trở về thì hãy gọi cô, sau đó liền đi đến phòng ngủ ngủ.
Đối với vị ‘đại tỷ’ mà anh Ba cũng phải khép nép này, La Long nửa điểm tính tình cũng không dám có. Thường thường nhìn về phía giường đất bên kia, tổng cảm giác Cố Ninh sẽ lặng yên không một tiếng động lại nằm ở trên giường.
Mà lúc này, Cố Ninh đang đứng ở trên biển, dưới chân cô là sóng biển màu xanh lục, chân cô vững vàng mà đứng ở trên sóng biển, theo sóng biển quay thân thể lúc lên lúc xuống, bay nhanh tiến về phía trước, đôi tay cô giương lên trên, hai cỗ rồng nước xoay tròn xôn xao một tiếng lao về phía bầu trời.
Quảng trường Mười Một cách đường cái Kim Môn không đến 500 mét, đường cái Kim Môn bên kia đều là địa phương đi dạo phố, chủ yếu bán các loại quần áo, đồ trang điểm linh tinh, phụ cận quảng trường Mười Một chiếm đa số là trung tâm thương mại, bốn phía cũng có rất nhiều cửa hàng. Vô luận là lần này bọn họ lại đây, hay là lần trước anh Ba bọn họ, đều là một đường vội vội vàng vàng chạy trốn, căn bản không có cơ hội đi cướp đoạt vật tư, hôm nay bọn họ mới chính là hướng về phía vật tư mà tới.