Giống như liên trưởng liên 2 nói, ngoại trừ Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, Trần Căn đều có thể nói là quen cửa quen nẻo với địa hình trên núi, Cố Ninh lần trước thời điểm tranh danh ngạch cũng đã lên núi một lần, tuy rằng không có cố tình nhớ kỹ địa hình, nhưng phương vị đại khái vẫn hiểu rõ, đối với bọn họ tới nói thật là một ưu thế rất lớn.
Sau khi bốn người tiến vào núi thần kinh liền bắt đầu khẩn trương cao độ lên, so với tranh đoạt danh ngạch lần trước, lần này chính thức đối chiến cùng Ngũ Tinh Đại Đội làm cho bọn họ khẩn trương nhiều hơn, chung quanh một chút ít gió thổi cỏ lay cũng có thể dễ dàng kích thích thần kinh bọn họ. Ngay cả Trương Tiểu Bạch luôn luôn cười hì hì lúc này cũng căng thẳng da mặt ngay cả một tia ý cười cũng không nhìn thấy.
Bốn người không dám chạy vội, một đường một bên điều tra động tĩnh chung quanh, một bên cong thân mình cẩn thận di động ở trong núi.
Người Ngũ Tinh Đại Đội so với bọn họ tiến vào núi sớm hơn, không biết đang tránh ở nơi nào nhìn trộm bọn họ, loại cảm giác này thật không tốt, lo lắng đề phòng từng bước đi.
Bốn người thật vất vả đi đến dưới một sườn núi ẩn nấp, sau đó mới ngừng lại.
Trương Tiểu Bạch dựa vào đá núi che lại ngực nói: "Các cậu có khẩn trương không? Tôi khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra ngoài." Trong miệng hắn nói khẩn trương, trong ánh mắt lại rõ ràng nhảy lên tia hưng phấn.
Không ai trả lời hắn. Dáng vẻ khẩn trương của Chung Húc đều ở trên mặt, tuy rằng kiệt lực khống chế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn cứng.
Trần Căn vẫn là bộ dáng mặt vô biểu tình, nhìn không ra có biến hóa gì, nhưng không khẩn trương vậy cũng là gạt người. Cố Ninh thò ra nửa cái đầu cảnh giác dò xét chung quanh một phen, không có phát hiện địa phương khả nghi mới một lần nữa chui vào phía dưới triền núi.
Cô ngược lại là người thả lỏng nhất, rốt cuộc dù có đáng sợ cũng không khủng bố bằng lúc bắt đầu mạt thế nhìn thấy tang thi ăn thịt người.
"Cố Ninh, cô nghĩ như thế nào?" Chung Húc hạ giọng hỏi.
Miệng Cố Ninh chỉ hơi động, phun ra một chữ: "Chờ."
Khác với tranh danh ngạch lần trước, quy tắc lần này là chỉ cần trong vòng ba giờ không bị bọn họ xử lý liền thắng. Hẳn cũng do Ngũ Tinh Đại Đội suy xét đến thực lực hai bên cách nhau xa mà làm nhượng bộ, đồng thời cũng thể hiện sự cường đại của bọn họ. Cho nên mù quáng đi ra ngoài ngược lại có khả năng căn bản ngay cả bóng người đối phương cũng chưa nhìn thấy đã bị xử lý. Đối với tình cảnh hiện tại của bọn họ tới nói, án binh bất động đợi thời cơ mới là kế hoạch bảo hiểm nhất.
Người Ngũ Tinh Đại Đội nếu muốn xử lý bọn họ, vậy cần hiện thân ra trước. Mà một khi bọn họ đi đến chỗ sáng, đám người Cố Ninh ẩn ở nơi tối tăm, một sáng một tối đối lập, ưu thế đối với Cố Ninh bọn họ liền lớn hơn một ít.
Trần Căn hiển nhiên cũng là tưởng như vậy, đối với Cố Ninh hơi hơi gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Trương Tiểu Bạch và Chung Húc có kinh nghiệm lần trước, nhận tri đối với Cố Ninh đã không chỉ là kỹ năng bắn súng lợi hại, bọn họ đối với Cố Ninh có tin tưởng vô cùng mãnh liệt.
Trương Tiểu Bạch trừng mắt nhìn đồng hồ, chỉ cảm thấy mỗi một phút trôi qua đều vô cùng dày vò. Cảm giác một đoạn thời gian thật dài đã trôi qua, nhưng xem đồng hồ một cái lại mới có mười phút.
Trần Căn mỗi năm phút liền sẽ cầm kính viễn vọng chui ra điều tra một lần.
Thời gian tuy rằng chậm, cũng lặng yên đi qua nửa giờ.
"Cố Ninh, cô đang làm cái gì vậy?" Chung Húc đè thấp âm thanh hỏi Cố Ninh đang đưa lưng về phía bên này, trong tay cô không ngừng vội cái gì đó.
Trương Tiểu Bạch, Trần Căn cũng đều tò mò nhìn qua, liền thấy Cố Ninh không biết từ nơi nào kiếm được một ít dây đằng thô cầm trong tay.
Cố Ninh nói: "Làm mấy cái bẫy, nói không chừng sẽ có hữu dụng."
"Đúng vậy! Sao tôi không nghĩ tới nhỉ! Tôi cũng hỗ trợ!" Trương Tiểu Bạch dưới sự hưng phấn quên mất khống chế âm lượng, bị Trần Căn một phen bưng kín miệng: "Suỵt!"
"Dây đằng kiếm ở đâu vậy?" Chung Húc thò qua hỏi.
Cố Ninh nghiêng nghiêng đầu, ý bảo hắn xem bên kia: "Bên kia không phải có rất nhiều sao?" Phía trên núi đá bên kia quả nhiên có rất nhiều dây đằng giống trong tay Cố Ninh.
Trương Tiểu Bạch gãi gãi đầu kỳ quái nói: "Ta vừa rồi lúc tới đây giống như cũng không nhìn thấy."
Chung Húc nói: "Cậu đại khái có thể thấy cái gì được chứ."
Sau đó cũng sờ đến bên kia cầm con dao nhỏ từ phía trên cắt một đoạn dây đằng thật dài xuống dưới, hắn lôi kéo vài cái, dây đằng to bằng ngón tay, thập phần kiên cường dẻo dai, phỏng chừng trói một người hoàn toàn không thành vấn đề. Hắn đã rất nhiều lần lên núi, thật sự chưa từng thấy trong núi còn có dây đằng dài như vậy, may mắn Cố Ninh thận trọng.