Trang Thần chỉ thấy được một đạo bóng xanh lẻn đến sau cây, ba phát súng liên tục của chính mình lại có thể bị người kia né tránh được, vô luận là tốc độ hay là phản ứng đều có thể xưng là cực nhanh, làm cô cũng không khỏi nhướng mày: "Phản ứng thật nhanh!"
Cố Ninh trốn vào sau cây, lại không chút nào dám trì hoãn, thân mình lấy tốc độ cực nhanh chạy trốn vào rừng cây, nửa điểm cũng không dám dừng lại.
Trang Thần đối với Cố Ninh cấp tốc di động liền bắn mấy súng, nhưng Cố Ninh lại ở trong rừng né trái tránh phải, trốn cực kỳ nhanh nhẹn! Giống như sau lưng mọc ra một đôi mắt, Trang Thần bắn mấy phát súng lại có thể đều không trúng Cố Ninh, tầm bắn của súng đặc chế hữu hạn, qua 50 mét máy cảm ứng sẽ không nhạy, Cố Ninh vụt ra sau trăm mét liền không che giấu hành tung, trực tiếp bại lộ thân hình bay nhanh chạy đi xa.
Trang Thần nửa kinh ngạc nửa buồn cười, rũ khẩu súng xuống: "Xem ra năm nay nơi này có một hạt mầm không tồi."
Nam nhân tay áo xắn lên gật đầu nói: "Phản ứng và tốc độ đều thực không tồi, hơn nữa sức phán đoán đối với nguy hiểm cũng rất mạnh." Dừng một chút lại cười nói: "Lá gan cũng rất lớn." Đây là đang nói Cố Ninh lại có thể dám theo đuôi bọn họ.
Trang Thần lại hỏi một nam nhân khác vẫn luôn không có phát biểu ý kiến: "Đội trưởng, anh cảm thấy thế nào?"
Nam nhân nhìn địa phương vừa rồi Cố Ninh bại lộ ra hành tung, nói: "Kỹ năng ẩn nấp không đủ tiêu chuẩn."
Nam nhân kia nói: "Cửu Trạch, anh đây là đang dùng tiêu chuẩn của chúng ta tới yêu cầu người mới, anh lần đầu tiên tự mình tuyển người mới, đại khái là không biết người mới có thể đạt tới loại trình độ này đã vô cùng không tồi, vừa rồi người kia vô luận từ tốc độ phản ứng hay sức phán đoán tới nói đều là thượng đẳng, người có thể tránh thoát tốc độ nổ súng của Trang Thần không nhiều lắm."
Trang Thần hừ một tiếng nói: "Phát súng vừa rồi, ngay cả Ân Tang cũng không tránh được."
Ân Tang đột nhiên chau mày, lại không có phản bác.
Cố Ninh cũng không biết bọn họ đang đánh giá chính mình, cô chạy như điên ra thật xa, xác định bọn họ không có theo kịp sau đó mới dần dần thả chậm bước chân, mấy chục mét phía trước là lưới sắt cách ly.
Cố Ninh nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian còn lại hai giờ. Cố Ninh từ trước tới nay chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, cô đã tạm thời thoát hiểm, chỉ có thể cầu nguyện ba người Trương Tiểu Bạch bọn họ vận khí tốt một chút, đừng chính diện đụng phải Ngũ Tinh Đại Đội.
Quý Cửu Trạch là người thứ nhất phát hiện không thấy Ân Tang đâu.
Trang Thần cau mày nói: "Tôi đã biết mang cô ta lại đây là phiền toái mà. Nhất định là đã đi tìm người vừa rồi."
Một nam nhân khác không kiên nhẫn nói: "Mặc kệ cô ta. Chúng ta đi tìm ba người khác đi."
Mà đúng như Trang Thần sở liệu, Ân Tang lúc này đang cõng súng đặc chế cấp tốc chạy vội ở trong rừng, thỉnh thoảng dừng bước chân ngồi xổm xuống điều tra dấu vết trên mặt đất, phán định ra phương hướng Cố Ninh bỏ chạy, sau đó tiếp tục đuổi theo, đối với đánh giá của Trang Thần với Cố Ninh, đặc biệt là nói một súng kia đến cô cũng không tránh được, mà người kia lại có thể tránh được, quả thực chính là khiêu khích cô, cô liền đi xử lý người kia, nhìn xem Trang Thần còn có thể nói ra được cái gì nữa hay không.
Cố Ninh bên kia cho rằng chính mình đã tạm thời thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm, quyết định vòng một vòng ở trước khi Ngũ Tinh Đại Đội tìm được Trương Tiểu Bạch bọn họ, lại không biết Ân Tang đã tự tiện rời khỏi đội ngũ đuổi theo lại đây.
Ân Tang một đường theo tung tích Cố Ninh đuổi tới dưới một thân cây liền mất tung tích của Cố Ninh, cô ngồi xổm xuống cẩn thận thăm dò dấu vết bốn phía một phen, sắc mặt dần dần ngưng trọng, người nọ không có khả năng đột nhiên biến mất? Khoan đã, trong bụi cỏ dưới tàng cây kia là cái gì......Súng?!
Trong lòng cô tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, đột nhiên ngẩng đầu! Trước mắt chỉ thấy một bóng xanh từ trên trời rơi xuống lao thẳng tới cô! Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức đã bị đè trên mặt đất, người nọ ôm cô lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó gắt gao đè ở trên người cô, không chút do dự liền đoạt súng trong tay cô! Ánh mắt Ân Tang hơi lạnh, một chân tránh thoát ra ngoài, sau đó bay thẳng đến người đang đè nặng trên người chính mình, đá thật mạnh vào bên hông người nọ! Một đá này cô dùng bảy phần sức lực, người nọ kêu lên một tiếng, lại không bị cô đá văng ra, mà vẫn gắt gao kiềm chế cổ tay chính mình.
Cố Ninh sau khi nhận thấy có người truy tung, bởi vì thời gian cấp bách liền giấu cây súng đặc chế nặng trong bụi cỏ dưới tàng cây, sau đó bay nhanh bò lên trên cây, vừa mới bò đến trên cây liền nhìn thấy có người từ nơi xa đi tới, người tới lại có thể là Ân Tang! Cô đã thấy qua thân thủ của Ân Tang, đơn đả độc đấu chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của Ân Tang, vốn dĩ tưởng chờ cô ta đi rồi lại từ trên cây tụt xuống, ai ngờ lại có thể bị cô ta phát hiện ra cây súng cô giấu ở dưới gốc cây, sau đó mới không thể không hiện thân.