Lúc này trên eo cô bị đá thật mạnh một cái, rất nặng, Cố Ninh chỉ cảm thấy một cỗ đau xuyên tim, ban đầu còn lưu vài phần đường sống, nghĩ không cần thiết làm cho đối phương bị thương, lại không nghĩ rằng một đá này của Ân Tang không hề có lưu lực, bị cỗ đau này kích thích, tâm Cố Ninh cứng lên, không còn ý tưởng lưu thủ, nghĩ cô làm mùng một, tôi làm mười lăm! Ban đầu tay chỉ ra năm phần sức lực lập tức dùng tới toàn lực bắt đi xuống!
Ân Tang nháy mắt chỉ cảm thấy cổ tay chính mình như là bị một chiếc kìm sắt kiềm trụ, một cỗ cự lực từ chiếc kìm sắt sắt này truyền đến giống như là muốn bấm gãy cổ tay của cô! Trên tay cô tự nhiên liền không vận dụng được sức lực, Cố Ninh thấy cô lỏng tay, tức khắc vui vẻ, một tay đoạt súng ở trong tay cô, súng vừa rời tay, Ân Tang tức khắc hoảng hốt, chân dài nhấc lên, mang theo tiếng gió vù vù, một chân liền đá bay khẩu súng Cố Ninh vừa mới bắt được đi ra ngoài! Bang một tiếng dừng ở trong bụi cỏ cách xa 3 mét!
Cố Ninh bất chấp áp chế cô, vội vàng đứng dậy đi nhặt khẩu súng chính mình giấu ở dưới gốc cây, nắm chặt cơ hội khó được này bắn chết Ân Tang.
Động tác của Ân Tang lại so với Cố Ninh càng nhanh hơn! Từ trên mặt đất bò lên, trực tiếp ngồi xổm thân mình, nhắm ngay cẳng chân Cố Ninh quét qua! Cố Ninh không kịp tránh lé, cẳng chân như là bị côn sắt đập cho một cái! Dưới đau nhức phanh một tiếng liền ngã ở trên mặt đất. Mắt thấy Ân Tang chạy tới khẩu súng cách đó 3 mét, Cố Ninh bất chấp mặt khác, nhịn đau đứng lên, nhào thẳng tới Ân Tang! Cả người phác gục thật mạnh trên mặt đất, đôi tay lại thành công túm chặt cẳng chân Ân Tang! Cô khẽ quát một tiếng, trực tiếp vật ngã Ân Tang! Ân Tang ngã thật mạnh trên mặt đất, cằm đập mạnh vào bên trong bùn đất, bùn đất trong núi cứng rắn, cằm cô đụng phải tức khắc một trận đau nhức, càng đau chính là đầu lưỡi bị khớp hàm bập trúng, đau đến quả thực khó có thể hình dung, một cỗ mùi máu tức khắc lan tràn ở trong khoang miệng. Lửa giận trong lòng Ân Tang bay lên tới cực điểm, quả thực có xúc động muốn giết người! Trong mắt tức khắc tràn ngập sát khí! Đôi tay chống mặt đất dùng sức một cái, cả người liền cứng rắn trở mình! Kéo theo cô gái đang túm chặt hai chân cô cũng bị vung lên trên mặt đất!
Hai chân cô đột nhiên co rụt lại, dùng sức rút khỏi đôi tay kia, sau đó trong lòng nảy sinh ác độc, giẫm mạnh xuống! Hai chân trực tiếp đạp lên trên đầu vai người nọ! Một giẫm này có thể nói là cô đã dùng toàn lực! Hơn nữa lòng tràn đầy hận ý, một chút cũng không có lưu lực! Cố Ninh chỉ cảm thấy đầu vai bị một trận cự lực đánh úp lại, sau đó toàn bộ cơ thể cô đã bị đá trượt đi ra ngoài cọ xát với mặt đất! Trực tiếp văng ra xa hai mét! Khuôn mặt cô vốn úp xuống dưới, chưa kịp ngửa lên, trên mặt bị đá vụn và bùn đất cọ sát, từng đợt đau đớn, cũng không biết có phá tướng hay không, bàn tay bị cọ xát trên mặt đất nóng rát! Một giẫm vừa rồi, Cố Ninh dám khẳng định Ân Tang đã hạ tử thủ! Đau đớn trên thân thể đã hoàn toàn khơi dậy sự tàn nhẫn của Cố Ninh!
Nếu nói vừa rồi cô còn nghĩ vì về sau ở chung, tận lực không làm tổn thương hòa khí, vậy hiện tại trong đầu cô cũng chỉ có một ý tưởng, biến con mẹ nhà hòa khí đi! Tôi liều mạng với cô!
Cố Ninh gầm lên một tiếng, trực tiếp từ trên mặt đất bò lên sau đó lại lần nữa nhào tới Ân Tang vừa mới từ trên mặt đất bò dậy!
Một tiếng gầm lên này lại làm Ân Tang trực tiếp sửng sốt một chút, ý niệm trong lòng là, đây là một cô gái?!
Cũng chính tích tắc ngây người này, Cố Ninh lại lần nữa nhào vào trên người Ân Tang!
Ân Tang đối với Cố Ninh như kẹo mạch nha dây dưa không thôi giận tới cực điểm, trở tay bắt lấy quần áo Cố Ninh, sau đó cúi người định đảo ngã Cố Ninh! Cố Ninh lại kẹp chặt hai chân, gắt gao chế trụ vòng eo mảnh khảnh của Ân Tang, đôi tay thậm chí trực tiếp bóp lên cổ Ân Tang, siết chặt. Ân Tang không ném được Cố Ninh xuống, ngược lại còn bị Cố Ninh thít chặt cổ không hít thở nổi, vội vàng đứng dậy đảo người về sau, lại thẳng tắp mang theo Cố Ninh ngã trên mặt đất! Phía sau lưng Cố Ninh đánh thật mạnh vào trên mặt đất, gần như nghe được âm thanh xương sống lưng vỡ vụn, lại cắn răng không có buông tay, mà lại bỏ ra một tay đang siết chặt Ân Tang ra, bay nhanh vòng lấy tóc đuôi ngựa của Ân Tang vào trên tay chính mình, chặt chẽ bắt lấy. Lúc này Cố Ninh đã hoàn toàn quên mất sự thật chính mình không đánh lại Ân Tang, tà hỏa đầy mình chỉ muốn phát tiết đi ra ngoài, dù Ân Tang dùng lực muốn hất cô từ trên vai xuống dưới, cô vẫn gắt gao dán ở trên vai Ân Tang như thế nào cũng không chịu xuống. Hạ quyết tâm cô làm tôi bực bội, tôi làm cô càng bực bội hơn!