Bác sĩ trung niên liền thấy không thú vị, giúp Cố Ninh rửa sạch miệng vết thương, mấy người Trương Tiểu Bạch ở một bên nhìn không ngừng hút khí, giống như đau ở trên mặt bọn họ, không ngừng bảo bác sĩ cẩn thận, nhẹ nhàng một chút. Cố Ninh lại chỉ hơi hơi nhíu mày, Trang Thần hiển nhiên đối với Cố Ninh thập phần tò mò, trực tiếp ngồi xổm xuống bên này.
Cố Ninh nhận thức Trang Thần, mà Trang Thần lại không quen biết cô, tựa như với Phương Pháp trước kia. Cố Ninh thấy loại cảm giác này thật là quá kỳ diệu, nghĩ nghĩ không khỏi nở nụ cười.
Xem ở trong mắt Dịch Thiếu Khanh lại là vô cùng kinh khủng, thì thầm: "Xong rồi, trong đội lại sắp có một cô gái điên."
Trang Thần nhìn thấy lại vui vẻ lên: "Em cười cái gì?"
Quý Cửu Trạch cũng nhìn qua bên này.
Cố Ninh cười nói: "Em có một người bạn vô cùng giống chị."
Dịch Thiếu Khanh phốc một cái cười ra tiếng, như là đang cười nhạo Cố Ninh: "Cô đã trúng cử, không cần thiết lại phải lôi kéo làm quen với cô ấy."
Cố Ninh cũng chỉ là cười cho qua chuyện.
Cáng của Ân Tang là hai nhân viên y tế nâng.
Cáng của Cố Ninh là Chung Húc và Trần Căn nâng.
Trương Tiểu Bạch hạ giọng không nhịn được nói với Cố Ninh đang nằm trên cáng. "Cố Ninh, cô thật là quá trâu bò!"
Cố Ninh khẽ động khóe miệng một chút, sau đó hỏi: "Các anh thế nào?"
Hưng phấn trên mặt Trương Tiểu Bạch tức khắc bị tưới tắt: "Xuống núi rồi nói sau."
Thấy thần sắc trên mặt hắn biến đổi, trong lòng Cố Ninh trầm xuống.
Cáng lung lay, vết thương trên người cô còn có hơi chút đau, dị năng chữa khỏi đã tự động bắt đầu chữa trị vết thương trên người cô, cô đã thật lâu không có ngủ qua, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng hoàn toàn sẽ không thấy buồn ngủ, lúc này ở trên cáng lung lay liền ngủ mất.
Trong căn phòng được sắp xếp cho Ngũ Tinh Đại Đội, Trang Thần ngồi xuống liền lập tức phát biểu ý kiến của chính mình: "Người khác tôi mặc kệ, Cố Ninh này nhất định phải thuộc về tôi."
Dịch Thiếu Khanh nói: "Tôi đã xem qua tư liệu của Cố Ninh, nguyên nhân cô ấy muốn tiến vào Ngũ Tinh Đại Đội là muốn học cách đấu gần người. Trang Thần, cách đấu gần người của cô vẫn còn thiếu một chút đi......" Hắn dừng một chút không có hảo ý liếc về phía Quý Cửu Trạch: "Hắc hắc, Cửu Trạch, cách đấu gần người của anh là mạnh nhất trong đội, có hứng thú nhận đồ đệ hay không."
"Thôi đi." Trang Thần nói: "Anh chừng nào thì nhìn thấy anh ta làm giáo viên cho người khác."
"Giao cho tôi đi." Lúc này, Ân Tang ngồi ở trên sô pha vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng: "Tôi thấy tư chất của cô ta thực không tồi."
Trong lòng Dịch Thiếu Khanh yên lặng phun trào, thời điểm nói những lời này cô tốt xấu gì cũng nên khống chế biểu tình trên mặt một chút, thoạt nhìn một giây đã muốn giết cả nhà người ta.
Dịch Thiếu Khanh chỉ dám yên lặng phun trào ở trong lòng, Trang Thần lại nói thẳng: "Giao cho cô, cô chuẩn bị phế cô ấy sao?"
Quý Cửu Trạch liếc mắt nhìn Ân Tang một cái, suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Chuyện này chờ về thủ đô lại nói. Ba người còn lại mọi người thấy thế nào?"
Dịch Thiếu Khanh trầm ngâm một chút sau đó nói: "Ngoại trừ Cố Ninh, tư chất của Trương Tiểu Bạch là tốt nhất, ở bộ đội mới có một năm đã có thực lực như vậy là vô cùng không tồi. Trừ người này ra, Trần Căn tuy rằng biểu hiện không tính là quá xuất sắc, nhưng rất trầm ổn, hơn nữa thời điểm mấu chốt vô cùng quyết đoán, điểm này lại rất khó được, đặc biệt là mấy năm nay trong số những người mới thực khuyết thiếu loại hình này. Một người khác tên Chung Húc so sánh ra thì chỉ hơi chút tạm được."
"Anh đây là đang trả thù sao?" Trang Thần châm chọc nói: "Bị đánh một gậy nên rất buồn bực đi."
Dịch Thiếu Khanh nổi giận: "Sao có thể! Tôi là dạng người này sao?!"
Một bên khác, mấy người Trương Tiểu Bạch đều canh giữ ở phòng y tế, sau khi nghe bác sĩ nói không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ tốt, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ đến một màn bọn họ nhìn thấy kia, còn có hơi chút không dám tin tưởng.
Đối lập với sự "cường hãn" của Cố Ninh, mấy người bọn họ lại là hoàn toàn bị ba người Ngũ Tinh Đại Đội kia vui đùa như đùa khỉ, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi qua ba giờ, phỏng chừng không có đất diễn.
Cố Ninh vẫn luôn ngủ đến hơn 5 giờ chiều mới tỉnh lại. Bác sĩ nhìn thấy Cố Ninh tỉnh, liền gọi điện thoại ra ngoài, thông tri liên 3.
Không trong chốc lát anh Ba liền tới.
"Kết quả đã ra tới." Anh Ba nói với Cố Ninh: "Một tin tức tốt và một tin tức xấu, cháu muốn nghe cái nào trước?"
Cố Ninh nhịn xuống không có trợn trắng mắt, một bên xỏ giày một bên nói: "Tin tức xấu."
Sắc mặt anh Ba lập tức ngưng trọng lên: "Tin tức xấu là bốn người đều bị loại."
Cố Ninh khựng lại, đột nhiên chống thân thể lên không dám tin tưởng nhìn anh Ba: "Sao có thể?!" Cô dừng một chút, hỏi lại: "Vậy tin tức tốt đâu?"