Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 226 - Chương 226. Kết Quả ——

Chương 226. Kết quả —— Chương 226. Kết quả ——

Sắc mặt anh Ba vẫn bảo trì ngưng trọng: "Tin tức tốt chính là......" Hắn dừng một chút, sau đó sắc mặt đột biến: "Lời vừa rồi chú nói là gạt cháu!"

Cố Ninh sửng sốt một chút, còn chưa có phản ứng lại đây, đám người Trương Tiểu Bạch lại đẩy cửa đi vào, trong tay cầm pháo đủ loại màu sắc chúc mừng, đùng đùng đùng nổ vang vài lần, vô số giấy màu phun ra.

Bác sĩ đầu tiên là hoảng sợ, sau đó tức giận kêu to: "Chờ chút nữa các cậu đừng có chạy! Phải quét sạch sẽ nơi này cho tôi!"

Đám lính lúc này nơi nào có rảnh đi để ý đến hắn, tất cả đều vọt tới bên người Cố Ninh mồm năm miệng mười chúc mừng.

Khuôn mặt Chung Húc kích động đến đỏ bừng: "Cố Ninh! Vừa rồi người Ngũ Tinh Đại Đội tới thông báo, bốn người chúng ta đều được chọn!"

Trần Căn luôn luôn ít khi nói cười lúc này trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, khóe miệng Trương Tiểu Bạch thậm chí còn ngoác rộng tới tận sau tai.

Cố Ninh cũng kinh ngạc không thôi, còn không kịp trách cứ bọn họ đùa dai đã bị niềm vui bất ngờ này làm cho phát ngốc, trái tim vẫn luôn nhắc lên lập tức liền trở lại chỗ, trên mặt cũng bất tri bất giác tràn đầy tươi cười.

Vào buổi tối, anh Ba giống như là được tiêm máu gà trực tiếp cầm thẻ ngân hàng kéo năm chiếc xe tải chở tất cả bọn họ đến nhà hàng hải sản mà Trương Tiểu Bạch vẫn luôn nhớ thương ở gần trung tâm thành phố.

Người Ngũ Tinh Đại Đội vốn đã uyển chuyển từ chối, nhưng thịnh tình không thể chối từ, ở dưới sự cường kéo của đám lính cũng đi theo lên xe, chỉ có Ân Tang nói chính mình dị ứng hải sản mới không có đi.

Trương Tiểu Bạch đã sớm đặt sẵn bàn.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, người cũng không phải đặc biệt nhiều, cho nên thời điểm bọn họ đến đại sảnh mới chỉ có mấy bàn thưa thớt, non nửa bàn đều bị bọn họ chiếm.

Vì không chọc người chú mục, đám lính đều thay thường phục, nhưng một đám vẫn duy trì đội ngũ thẳng tắp đi vào khiến người khác phải ghé mắt.

"Tôm hùm hấp phô mai, ba cân, mỗi bàn một con. Cá này hầm mỗi bàn một con, tôm he này một bàn hai cân, vịt mỗi bàn một đĩa lớn,......." Trương Tiểu Bạch liên tục báo tên đồ ăn, khiến anh Ba ngồi cùng bàn nghe mà xanh mặt, cố tình bốn người Ngũ Tinh Đại Đội đều ngồi ngay ngắn ở nơi đó, hắn cũng không tiện phát tác, nghe đến món thứ mười bốn rốt cuộc hắn cũng bất chấp cái gì mà mặt mũi với không mặt mũi, giơ tay tóm tay Trương Tiểu Bạch đang muốn lật thực đơn tiếp, nói với người phục vụ: "Ai ai ai! Được rồi được rồi! Trước cứ thế đi, không đủ lại gọi tiếp. Anh bảo phòng bếp ra đồ ăn nhanh lên." Nói xong vội vàng vẫy người phục vụ lui xuống. Sau đó nói với ba người Ngũ Tinh Đại Đội: "Hiện tại quốc gia đang kêu gọi tiết kiệm, kiên quyết ngăn chặn phô trương lãng phí, chúng ta nên làm gương."

Đồ ăn được lục tục bê lên, ở dưới sự tích cực của mấy người Trương Tiểu Bạch không khí vô cùng hòa hợp, uống rượu, nói chuyện thật náo nhiệt. Hơn nữa đám lính ngày thường cũng rất khó được ăn bữa tiệc hải sản lớn như vậy, ăn cũng dị thường vui vẻ.

Trong một mảnh không khí sung sướng này.

Một âm thanh kinh ngạc không thôi bỗng nhiên vang lên: "Cố Ninh?!"

Người bàn khác bởi vì đại đường ồn ào không nghe được, nhưng người ở bàn Cố Ninh đều nghe được.

Vì thế ánh mắt tất cả mọi người đều nhất trí nhìn qua.

Cố Ninh đang nghiêng người với đường đi, nghe âm thanh kia, cô hơi hơi khựng lại, sau đó mới nhìn qua.

Cô trước thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Du, sau đó mới nhìn thấy Lục Gia Tử đứng ở lối đi nhỏ có chút kinh ngạc.

"Cố Ninh, thật là em!" Tưởng Du nhìn Cố Ninh vừa mừng vừa sợ: "Mặt em sao lại như vậy?!" Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt cô bay nhanh quét một vòng mọi người trên bàn, ánh mắt dừng ở trên mặt Quý Cửu Trạch hơi lâu một chút, mặc dù là bên trong một bàn toàn nam nhân, Quý Cửu Trạch cũng có chút xuất sắc, vô luận là bộ dạng lạnh lùng hay là khí chất đều làm Tưởng Du không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều một cái.

"Mọi người ăn trước đi, tôi đi ra ngoài một chút." Cố Ninh gật đầu nói một tiếng với người ngồi cùng bàn, sau đó đứng dậy nói với Tưởng Du, Lục Gia Tử: "Có chuyện gì thì đi ra ngoài nói đi."

Chờ Cố Ninh mang theo Tưởng Du, Lục Gia Tử bọn họ ra đại sảnh, biểu tình mọi người trên bàn đều có chút vi diệu, tuy rằng vừa rồi Cố Ninh khống chế được biểu tình của chính mình, nhưng loại biểu tình nháy mắt lãnh đạm xuống này lại vô cùng rõ ràng.

Cố Ninh cùng Tưởng Du, Lục Gia Tử một đường ra tới ngoài sảnh.

Tưởng Du giả vờ tức giận: "Cố Ninh, sao em lại thế này, trở lại cũng không liên hệ với chị."

Lục Gia Tử lại chú ý vết thương trên mặt Cố Ninh, hắn cau mày nói: "Mặt em sao lại bị thương? Sao lại làm thành cái dạng này."

"Chỉ là bị té ngã một cái." Cố Ninh nói.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0