Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 227. Kết Quả ——

Chương 227. Kết quả —— Chương 227. Kết quả ——

Lục Gia Tử tiếp tục nói: "Cô nói em đã bắt đầu đi làm giáo viên gia đình." Ý của hắn là Cố Ninh hiện tại hẳn nên ở nhà dạy học sinh, mà không phải ở chỗ này ăn cơm cùng một đám người mà hắn trước nay chưa thấy qua.

"Hôm nay nghỉ." Cố Ninh vẫn là thái độ lãnh đạm như cũ: "Em thấy hai người hẳn là còn có chuyện muốn vội, em đi vào trước."

"Chờ một chút." Lục Gia Tử gọi Cố Ninh lại. Sau đó nói với Tưởng Du: "Tưởng Du, em đi trước đi, anh có mấy câu muốn nói cùng Cố Ninh."

Lông mày Tưởng Du hơi nhíu lại nhỏ đến mức không thể phát hiện, sau đó nói: "Vâng, được." Sau đó lại nói với Cố Ninh: "Vậy em đừng quên chủ nhật đi đến nhà chị ăn cơm. Chị đi trước đây."

Lục Gia Tử nói: "Tưởng Du giới thiệu một khách hàng mới cho anh, hẹn ăn cơm ở bên này. Em không cần nghĩ nhiều." Hắn vươn tay tới muốn sờ mặt Cố Ninh: "Sao lại ngã nghiêm trọng như vậy, có đau hay không?"

Cố Ninh lui lại một bước, không có làm tay Lục Gia Tử đụng được tới mặt chính mình: "Nếu không có chuyện gì thì em đi vào trước."

"Là ai?" Lục Gia Tử rốt cuộc không nhịn được hỏi.

"Bạn của em. Em kết giao bạn bè cũng không phải báo cáo với anh đi?" Cố Ninh nói xong, nhẫn nại cũng dùng xong, trực tiếp xoay người đi vào đại đường.

Lục Gia Tử cau mày nhìn Cố Ninh biến mất ở sau cửa, trong lòng lại không nhịn được nghĩ đến, trước kia Cố Ninh ngay cả giữa trưa ăn cái gì cũng phải nói cho hắn...... Loại cảm giác này thật sự là làm hắn vô cùng không thoải mái. Nhìn thấy Tưởng Du còn chờ ở bên ngoài, mày hắn liền nhăn càng chặt hơn.

Tưởng Du nhìn thấy Lục Gia Tử đi ra, trên mặt tức khắc liền hiện ra vẻ tươi cười, nện giày cao gót bước tới: "Đi thôi."

Lục Gia Tử dừng bước, bỗng nhiên thay đổi chủ ý: "Anh lâm thời có chút việc cần đi xử lý một chút, không thể đưa em đi."

Tươi cười trên mặt Tưởng Du nhỏ đến không thể phát hiện khựng lại, sau đó cười nói: "Không có quan hệ. Một mình em cũng có thể."

"Xin lỗi." Lục Gia Tử cười xin lỗi một chút, sau đó đưa Tưởng Du lên tắc xi.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó mới xoay người đi đến bãi đỗ xe.

Sau khi ngồi lên xe, di động hắn liền vang lên tiếng chuông tin nhắn, hắn cầm lấy di động nhìn thoáng qua, là Tưởng Du gửi đến.

"Sau khi bàn xong vụ làm ăn này thì đừng quên mời công thần là em ăn cơm nha." Mặt sau bỏ thêm biểu tượng khuôn mặt đáng yêu.

Lục Gia Tử nhìn tin nhắn đại khái khoảng mười giây, vẫn trả lời lại: "Tốt, không thành vấn đề."

Trên xe taxi, Tưởng Du nhìn chằm chằm di động, thẳng đến khi nhìn thấy tin nhắn của Lục Gia Tử phát lại đây mới lộ ra một nụ cười vừa lòng, nhưng nghĩ đến Lục Gia Tử đơn độc lưu lại nói mấy câu cùng Cố Ninh, nụ cười của cô liền phai nhạt đi vài phần.

Cố Ninh một lần nữa trở lại trên chỗ ngồi, ngoại trừ bị một chút chú mục, mặt khác hết thảy như thường.

Anh Ba thời điểm ở quầy thu ngân tính tiền trái tim quả thực rỉ máu, chầu này ước chừng ăn hơn hai vạn của hắn, mỗi một lần ngón tay ấn lên một số mật mã giống như là chọc vào dao.

Trên đường trở về hắn đều tự làm an ủi tâm lý, trong đội chính mình có ba người, hơn nữa Cố Ninh liền có 30 vạn tiền thưởng, sau đó mới thấy trái tim bớt rỉ máu, cũng lấy danh nghĩa tuyệt không lãng phí đóng gói tất cả đồ ăn còn dư lại trên bàn, chuẩn bị mang về làm bữa ăn khuya.

Cố Ninh nương thời gian đi WC gọi điện thoại cho mẹ Cố, nói chính mình hôm nay cũng nghỉ, sau đó còn thuận tiện đề ra một chút sự tình chính mình ở bên ngoài cùng bạn ăn cơm lại gặp Lục Gia Tử và Tưởng Du.

Mẹ Cố đối với việc Cố Ninh chịu đi ra ngoài ăn cơm cùng bạn vô cùng cao hứng, nhưng nghe nói Lục Gia Tử và Tưởng Du ở bên nhau cũng có chút kinh ngạc, bởi vì ở cô xem ra hai người kia ban đầu hẳn là không giáp với nhau mới đúng. Cô thậm chí mẫn cảm hỏi một câu hai người bọn họ có phải đang yêu đương hay không?

Cố Ninh chỉ nói không biết, lại nói vài câu liền ngắt điện thoại. Cô gọi cuộc điện thoại này chủ yếu vẫn là phòng ngừa Tưởng Du hoặc là Lục Gia Tử sẽ nhắc tới chuyện này cùng ba Cố mẹ Cố, Cố Ninh đây là báo trước cho mẹ Cố một tiếng, miễn cho nảy sinh vấn đề phiền toái.

Lục Gia Tử sau khi về đến nhà vẫn có hơi chút thất thần, bị mẹ Lục nhìn ra tới hỏi vài câu, chỉ nói là sự tình liên quan đến công việc.

Mẹ Lục lại oán giận nói Cố Ninh bảo tới trong nhà ăn cơm mà qua mấy ngày cũng chưa tới: "Hai đứa các con có phải cãi nhau hay không? Lần trước thời điểm ở bệnh viện mẹ thấy thái độ của Cố Ninh đối với con giống như có hơi chút thay đổi."

Lục Gia Tử không chút suy nghĩ liền nói: "Không có." Ngừng một chút, lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ Lục nói: "Hai chúng con không có cãi nhau, nhưng Cố Ninh hình như đang giận con."

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0