Dịch Thiếu Khanh nói: "Tôi tán đồng lời của Trang Thần."
Cố Ninh lúc này không biết, cô chính là nguyên nhân sinh ra một ít tranh chấp bên trong Ngũ Tinh Đại Đội, cô đang luyện tập cùng Trương Tiểu Bạch bọn họ.
Trương Tiểu Bạch sau lần thứ ba bị Cố Ninh đánh bại trên mặt đất liền chết ăn vạ không chịu đứng lên: "Không đánh nữa, không đánh nữa! Cô đúng là biến thái!"
Cố Ninh xấu hổ nhìn về phía Chung Húc, Trần Căn.
Chung Húc chạy nhanh đi xa một ít, Trần Căn yên lặng lui về phía sau làm bộ căn bản là không có nhìn thấy ánh mắt Cố Ninh. Không phải bọn họ không chịu cho Cố Ninh luyện tập, thật sự là Cố Ninh quá đáng sợ, sau khi học chiêu thức cùng Trang Thần liền hoàn toàn thi triển ở trên người bọn họ, ba người bọn họ cách đấu gần người đều bình thường, bị Cố Ninh quăng ngã vài lần liền sợ, Cố Ninh không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đánh bao cát.
Bữa tối là kêu cơm hộp, để không dọa đến bọn họ, Cố Ninh đã thập phần khắc chế sự thèm ăn, nhưng khi bưng bát cơm thứ ba lên, cô vẫn thấy ánh mắt Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh, Ân Tang thay đổi, Quý Cửu Trạch chỉ nhìn cô một cái, sau đó liền tiếp tục ăn cơm trong chén chính mình.
Thời điểm cô vẫn còn ở sân huấn luyện phòng đã được bố trí xong. Thay áo ngủ sạch sẽ, Cố Ninh nằm lên giường, hồi tưởng lại kỹ xảo cách đấu gần người ban ngày học được, vẫn có chút cảm xúc mênh mông.
Mặc dù xác nhận cửa phòng đã khóa trái, nhưng cô vẫn đi vào toilet, khoá cửa toilet, sau đó mới tiến vào không gian.
Cố Ninh nhìn thoáng qua vạch kẻ ngang, nhưng cũng không có bất luận kinh hỉ gì, vẫn không có bất luận biến hóa nào.
Chỉ là Cố Ninh hiện tại đã có thể hoàn toàn tiếp thu sự thật này, cô ngắm nhìn hải dương, không biết khi nào nó sẽ khô kiệt.
Từ không gian tới mạt thế.
Mạt thế bên này đã là 9 giờ, nhưng mà trời mới tờ mờ sáng.
"Thời gian hừng đông càng ngày càng chậm." Phương Pháp ngậm một cái bánh mì, mái tóc hỗn độn như ổ gà đi đến bên cạnh Cố Ninh, theo ánh mắt cô nhìn về phía chân trời, thuận tay đưa một cái bánh mì khác trong tay cho Cố Ninh.
Cố Ninh tiếp nhận bánh mì nói: "Buổi tối thời gian mặt trời xuống núi cũng càng ngày càng sớm."
Phương Pháp đột phát nói: "Em nói xem, nếu ngày nào đó mặt trời không bao giờ ra nữa, thế giới này sẽ biến thành bộ dáng gì?"
Cố Ninh lại nói: "Em chỉ hy vọng ngày này vĩnh viễn cũng đừng tới."
Trình Minh trong lúc vô tình đi ngang qua, nhìn bóng dáng Phương Pháp và Cố Ninh đứng ở hậu viện, sửng sốt một chút, biểu tình có chút ảm đạm.
Đám trẻ so với trong tưởng tượng của người lớn còn kiên cường, chăm chỉ hơn.
Tuy rằng ngày hôm qua huấn luyện đã làm tay của mấy đứa nhỏ bị trầy xước, nhưng hôm nay ngoại trừ hai cô bé tuổi còn nhỏ một chút lùi bước, những đứa trẻ khác vẫn tới.
Anh Ba chế định hạng mục huấn luyện cho bọn nhỏ là buổi sáng mỗi ngày lên sân thể dục chạy bộ, ai chạy xong 3000 mét trước liền có thể xuống dưới ăn sáng, ăn sáng xong nghỉ ngơi nửa giờ liền bắt đầu chặt cây, cây do Cố Ninh dùng dị năng thúc giục sinh trưởng, đây cũng là một biện pháp Cố Ninh phát hiện có thể tiêu hao ít dị năng, nếu dùng dị năng trên hạt giống hoặc cành khô sẽ nhiều gấp mấy lần. Nhưng thúc giục mấy cây non sinh trưởng lại gần như không đáng kể.
Hai đứa nhỏ một tổ, chặt từ sáng tới chiều, hôm nay hạng mục huấn luyện vẫn là chặt cây.
Bàn tay bị trầy da chỉ được bó mấy tầng băng gạc, so với ngày hôm qua, hôm nay nhiệt tình của bọn nhỏ đã lui không ít, hơn nữa tay đau, bọn nhỏ chỉ chém ít một.
Nhưng trong đó lại có mấy đứa nhỏ biểu hiện phá lệ tốt.
Bao gồm Ngô Sâm, cậu bé đã sớm lưu lại ấn tượng cho Cố Ninh, còn có một cậu bé mập mạp thường xuyên đi cùng hắn chặt một đao liền phải thở dốc ba hơi mới có thể chém một đao nữa cũng không ngừng lại. Mặt khác, cô bé lớn nhất tên Hòa Hòa cũng vẫn nhấp miệng dùng sức chém cây.
Ba Cố nói: "Ba đứa nhỏ này khó lường." Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, cộng thêm dị năng chữa khỏi của Cố Ninh, ba Cố thoạt nhìn tinh thần hơn rất nhiều. Trước mạt thế, hắn thích nhất là đọc báo, hiện tại không có báo chí, Cố Ninh sợ hắn nhàm chán liền để hắn phụ trách giám sát đám nhỏ, hắn cũng thích. Lại thở dài nói: "Nếu còn hoà bình như trước kia, ba đứa nhỏ về sau đều sẽ được trọng dụng. Đứa trẻ nhỏ như vậy đã có nghị lực."
Cố Ninh hơi hơi mỉm cười. Nếu bọn nhỏ có thể bình an lớn lên, đó chính là tương lai mà anh Ba nói.
Không biết có bao nhiêu đứa nhỏ đã chết ở trong tai nạn như vậy.
Hiện tại dân cư có bằng 1% trước mạt thế không? Cố Ninh không biết, nhưng ở Kim Vĩnh này, chỉ sợ là không đến 1%.
Sau khi trời sáng, anh Ba bọn họ liền lại muốn đi ra ngoài.
Ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Cố Ninh, một binh lính khác ở lại, để cô đi.
Cô hiện tại gấp không chờ nổi muốn đi cảm thụ một chút hiệu quả của cách đấu gần người trong thực chiến.