Trong đội ngũ hiện tại của bọn họ có mười dị năng giả, anh Ba kiến nghị tinh hạch bổ sung đều chia cho mười người này, tinh hạch có màu và tinh hạch biến dị đều giao cho Cố Ninh quản lý, điểm này không có người dị nghị.
Lúc này thời gian còn sớm, bọn họ buổi sáng 10 giờ rưỡi ra cửa, hiện tại mới hai giờ chiều.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người không ngủ trưa được liền cười hì hì bảo Cố Ninh cầm bài Poker từ trong không gian ra tới, sau đó ngồi quây quần ở một chỗ đánh bài, đánh cuộc bằng tinh hạch bổ sung.
Lại cầm mạt chược ra cho mẹ Cố và chị Hồng bọn họ chơi.
Các binh lính không phải đi trực ban ở cửa liền vây quanh lại, một bên xem náo nhiệt, một bên ăn đậu phộng, hạt dưa, trong phòng thật sự náo nhiệt.
Ba Cố không có hứng thú với đánh bài, Cố Ninh liền lấy sách thu được từ trong siêu thị ra tới, cho hắn lựa chọn.
Cố Ninh nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong phòng, trong hoảng hốt lại tưởng đang ở thế giới hòa bình bên kia.
Cô cười cười, sau đó đi ra phòng, đi đến bậc thang trước cửa ngồi xuống gần ba Cố, mấy đứa nhỏ trong sân đang luyện tập cầm súng.
Cây súng này nặng tầm sáu bảy cân, mấy đứa nhỏ khác không cầm được hai phút liền phải buông xuống nghỉ cả buổi, Ngô Sâm, tiểu mập mạp, và cô gái nhỏ tên Hòa Hòa lại phá lệ nghiêm túc, ba đứa bọn họ cũng là lớn tuổi nhất trong nhóm trẻ, Hòa Hòa thậm chí còn là con gái, biểu hiện cứng cỏi cũng làm ba Cố khen không dứt miệng.
Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, trên người ba đứa nhỏ lại là mồ hôi như mưa, tiểu mập mạp thậm chí mồ hôi đã theo ống quần nhỏ giọt xuống.
Mồ hôi đến trong ánh mắt, làm cho ba người bọn họ không ngừng nháy mắt, lại vẫn không chịu buông khẩu súng xuống, Cố Ninh cầm chiếc khăn lông đi qua, lau khô mồ hôi trên mặt bọn họ.
Tiểu mập mạp là người thứ nhất buông súng xuống, Hòa Hòa so với hắn nhiều hơn mấy chục giây, cũng buông xuống, Ngô Sâm lại kiên trì nhiều hơn bọn họ hai phút mới buông khẩu súng xuống, tay đều run lên.
Cố Ninh vẫy tay với ba đứa nhỏ, nói: "Ba đứa lại đây."
"Em đã luyện thật lâu, em đã bắt đầu có thể cầm được mười mấy phút !" Ngô Sâm đi tới, sau đó có chút sốt ruột lại có chút thất bại nói. Sợ Cố Ninh cho rằng hắn tổng cộng cũng chỉ có thể kiên trì được lâu như vậy.
"Đã thực không tồi." Cố Ninh dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn và hai đứa nhỏ còn lại: "Các em đều thực không tồi."
Tiểu mật mạp Tả Hữu được khen vẻ mặt cao hứng cười rộ lên, thịt trên mặt chèn cho đôi mắt híp lại trông càng nhỏ hơn, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Bọn họ so với em lợi hại hơn nhiều. Nếu không phải bọn họ cổ vũ em, em cũng không kiên trì được, hắc hắc." Hắn nói xong câu đó lại cẩn thận hỏi dò: "Chúng em bao giờ có thể thật sự học bắn súng?"
Cố Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Chờ đến khi các em có thể ghìm súng được hai mươi phút."
Tả Hữu tức khắc có hơi chút nhụt chí: "Em hiện tại nhiều nhất mới chỉ có thể bưng được tám phút."
Ngô Sâm lại là vẻ mặt vui mừng: "Vậy ngày mai em có thể được học bắn súng!"
Cố Ninh cười gật gật đầu: "Chỉ cần em có thể ghìm súng được hai mươi phút, chị sẽ cho người dạy em bắn súng."
Ngô Sâm đầu tiên là gật gật đầu, lại cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, thấy Cố Ninh không khó có thể tiếp cận như ngày thường liền lấy hết can đảm nói: "Em nghe các anh nói, kỹ năng bắn súng của chị là tốt nhất. Chị có thể tự mình dạy chúng em được không?"
Hòa Hòa và Tả Hữu cũng là vẻ mặt khẩn trương nhìn Cố Ninh, sợ cô sẽ cự tuyệt.
Cố Ninh nhìn chờ đợi và khẩn trương trên mặt bọn họ, nghĩ nghĩ, nói: "Nếu chị có rảnh thì sẽ dạy."
Mấy đứa trẻ đang nghỉ ngơi cách khá xa một ít, nghe Cố Ninh nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Ngô Sâm tức khắc liền có chút thay đổi.
"Hôm nay không cần luyện tập nữa, đi vào để đạo trưởng Giả băng bó bôi thuốc tiêu sưng cho các em đi." Cô nhìn cánh tay sưng lên của bọn nhỏ, nói.
"Em vẫn chưa mệt!" Đôi mắt Ngô Sâm tỏa sáng nói: "Em nghỉ ngơi một lát liền có thể luyện tiếp."
Cố Ninh nói: "Làm việc và nghỉ ngơi cần kết hợp, lượng huấn luyện hôm nay của các em đã đủ rồi, nếu bởi vì huấn luyện mà bị thương, vậy mất nhiều hơn được."
Ngô Sâm tuy rằng còn có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời gật gật đầu nói: "Vâng."
Sau đó liền để ba Cố mang theo bọn nhỏ vào nhà tìm đạo trưởng Giả.
Cố Ninh nhìn thoáng qua mấy đứa trẻ bên kia cầm lấy súng tiếp tục bắt đầu luyện tập, sau đó liền đi tới phòng y tế bên kia.
Còn chưa đi đến phòng y tế, xa xa đã nhìn thấy cửa phòng y tế vây quanh thật nhiều người.
Cô nhìn thấy Cao Duyệt đứng ở cửa bị người ta chỉ trích, không có đi xuống, mà đứng ở cầu thang bên cạnh phòng y tế xem.