Một nam nhân trung niên chỉ vào Cao Duyệt quát: "Cô không phải bác sĩ sao?! Chân anh ấy bị thương, vì sao cô không trị cho anh ấy!"
Cao Duyệt vẫn là bộ dáng mặt vô biểu tình, có vẻ lạnh nhạt: "Tôi là bác sĩ, nhưng tôi không có thuốc, nếu anh có thuốc, tôi đương nhiên có thể trị cho anh ta."
Nam nhân kia mắng: "Vậy những người trước kia cô vì sao lại có thể trị cho bọn họ?! Bác sĩ như mẹ hiền! Sao cô chỉ nghĩ đến lợi ích như vậy! Bọn họ cho cô chỗ tốt gì?! Cũng chỉ mấy miếng bánh mì! Cô chỉ vì như vậy liền từ bỏ cả lương tâm sao?!"
Cao Duyệt ngay cả một tia phẫn nộ cũng không có, chỉ đứng ở trên bậc thang nhìn xuống nam nhân trung niên kia nói: "Tôi giúp bọn họ trị là bởi vì bọn họ cung cấp dược vật. Vật tư là thù lao bọn họ cho tôi, tôi còn chưa có kết hôn, cũng không có chưa kết hôn đã có thai, không biết cái gì gọi là mẹ hiền. Tôi là người, không phải thần tiên, cũng phải ăn mới có thể sống được. Dù là ở trước mạt thế, anh đi bệnh viện cũng phải đưa tiền mới được chữa bệnh. Nếu anh có dược phẩm, tôi tự nhiên sẽ giúp anh chữa bệnh, nếu không có, phiền toái anh không cần chắn ở nơi này gây cản trở việc làm ăn của tôi." Trên người cô mặc một chiếc áo blouse trắng dơ bẩn, tay cắm ở trong túi áo blouse trắng, trực tiếp nói việc chữa bệnh giúp người khác thành làm ăn. Ngay cả Cố Ninh cũng có chút kinh ngạc.
Nam nhân trung niên kia cắn chặt răng, một câu phản bác cũng không nói ra được, tới tới lui lui chỉ là mấy câu thô tục không lọt được vào tai, cuối cùng vẫn kéo chiếc chân khập khiễng rời đi.
Người vây xem thấy không có trò hay để nhìn, cũng đều có chút hậm hực tan đi.
Cao Duyệt nhìn thoáng qua Cố Ninh đứng ở thang lầu, hỏi: "Em tìm chị hay là tới xem diễn?"
Cố Ninh cười một chút: "Tìm chị."
Cao Duyệt nhướng mi, sau đó nói: "Vào đi." Sau đó liền xoay người vào phòng.
Cố Ninh từ trên thang lầu đi xuống, sau đó bước lên bậc thang cửa phòng y tế vào trong phòng.
"Hiện tại nước là tài nguyên khan hiếm, chị không mời em uống nước." Cao Duyệt nói một câu, sau đó liền ngồi xuống, hai chân vô cùng tự nhiên bắt chéo, Cố Ninh không nhịn được nhìn thoáng qua, phát hiện cô cũng có một đôi chân đẹp, thon dài giống Trang Thần. Sau khi cô ngồi xuống liền nói với Cố Ninh: "Ngồi đi."
Đợi Cố Ninh ngồi xuống xong, sau đó cô mới tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì? Nói đi."
Cố Ninh cũng lười vòng vo, nói thẳng: "Em tới chỉ là muốn hỏi chị một vấn đề, nếu có một đoàn đội có thể cung cấp cho chị đủ dược phẩm còn giúp chị vĩnh viễn không cần phát sầu về vật tư, chị có nguyện ý gia nhập không?"
Cao Duyệt nhìn chằm chằm Cố Ninh một cái, có chút ý vị thâm trường nói: "Xem ra lần này đội các em đi ra ngoài thu hoạch không nhỏ. Nhưng nói rằng vĩnh viễn không cần phát sầu về vật tư cũng không khỏi quá lớn đi."
Cố Ninh cười một chút, không nói gì.
Cao Duyệt trầm mặc một chút, bắt đầu vô cùng nghiêm túc đánh giá Cố Ninh, cuối cùng cô nói: "Chị chỉ có hai yêu cầu."
Cố Ninh làm thủ thế mời.
Cao Duyệt nói: "Thứ nhất, nếu em không đạt được hai điểm như em vừa hứa hẹn, vậy chị có thể tùy thời thoát ly khỏi đội ngũ."
"Thứ hai, chị hy vọng giữa chúng ta có thể bảo trì quan hệ đơn thuần là thuê."
Cố Ninh có chút kinh ngạc về yêu cầu thứ hai của Cao Duyệt, nhưng tuy nhiên nghĩ lại cô liền hiểu vì sao Cao Duyệt sẽ nói như vậy, cô nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Không thành vấn đề."
Cao Duyệt nhíu mày, có chút kinh ngạc và nghi ngờ với sự sảng khoái của Cố Ninh, nhưng không thể nghi ngờ điều kiện Cố Ninh nói ra đối với cô tới nói là một dụ hoặc cực lớn, cô đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía lúc sau nói: "Chị không có hành lý gì để thu thập, hiện tại có thể đi luôn. Bà chủ Cố."
Cố Ninh có chút bật cười, sau đó đứng lên.
"Đúng rồi, chị có một chuyện muốn hỏi em." Cao Duyệt vừa đi vừa nói: "Chị muốn biết em đã chữa khỏi vết thương cho Phương Pháp như thế nào?" Ngày đó, cô đã kiểm tra qua vết thương của Phương Pháp, nếu không khâu lại sẽ rất khó tự lành, mà hôm nay cô lại tận mắt nhìn thấy chân cẳng Phương Pháp vô cùng linh hoạt, đi lại tự nhiên.
Cố Ninh lộ ra một nụ cười, nói: "Em cảm thấy nếu chỉ là quan hệ thuê, em hẳn không cần thiết giải thích mấy việc này với chị."
Cao Duyệt kinh ngạc nhướn mày, không nghĩ tới Cố Ninh nhanh như vậy đã đem những lời này trả lại cho cô.
Những người khác đối với việc Cố Ninh mang Cao Duyệt về một chút đều không ngoài ý muốn, rốt cuộc đãi ngộ giống như bọn họ người khác cướp tới cũng không kỳ quái.
Cao Duyệt lại bị cảnh tượng mọi người đang ở trong phòng hi hi ha ha, đánh bài, cắn hạt dưa, đậu phộng làm cho khiếp sợ, nhưng cũng chỉ thất thố trong nháy mắt, sau đó nói với Cố Ninh: "Bà chủ Cố, em nên triển lãm một chút thực lực của em cho chị xem."