Phương Pháp làm người hiền lành, hơn nữa vẫn luôn đối với đạo trưởng Giả rất là tôn kính, tuy rằng nhận thức thời gian không dài, quan hệ giữa hai người lại cũng không tồi, lúc này thấy hắn đầy mặt vội vàng, chắc là thập phần lo lắng cho an nguy của Cố Ninh, đạo trưởng Giả yên lặng nuốt xuống thói quen úp úp mở mở của chính mình, trực tiếp tóm tắt lại sự tình ngày đó đã từng phát sinh ở quảng trường Mười Một cho hắn nghe.
"Sự tình phát sinh ngày đó, chỉ có những người ở đây biết. Cố Ninh dặn dò chúng ta bảo mật, cho nên hiện tại nói cho cậu, cậu cũng đừng nói ra ngoài."
Phương Pháp lại căn bản không thèm để ý này đó, mà vội vàng xác định lại: "Nói cách khác, Cố Ninh hiện tại cực có khả năng là về tới trong không gian của em ấy?"
"Đúng vậy." Đạo trưởng Giả gật gật đầu nói: "Cháu cũng nói, cửa phòng Cố Ninh là khóa trái, nói cách khác Cố Ninh không có ra khỏi cửa. Huống hồ hôm nay tuy rằng hung hiểm, nhưng dây đằng biến dị này cũng không phải đặc biệt lợi hại, chúng ta còn có thể thoát vây mà ra, lấy thực lực của Cố Ninh sao có thể bị nhốt được?
Tám chín phần là cô cũng giống như ngày đó, ở thời điểm ngủ bất tri bất giác đã bị đưa tới trong không gian."
Đạo trưởng Giả nói rất rõ ràng, làm người tin phục, ban đầu mọi người còn bởi vì lo lắng cho Cố Ninh lúc này đều không khỏi giãn mày ra.
Đạo trưởng Giả nói tiếp: "Mọi người đều thay quần áo ướt trên người đi, miễn cho bị cảm mạo.Trước tiên ở trên xe tạm chấp nhận một buổi tối, sáng mai nói không chừng Cố Ninh sẽ trở lại." Lại sai sử La Long: "Tiểu long cháu qua bên kia nói với thầy Cố một tiếng, đừng làm cho bọn họ lo lắng."
"Sao lại bảo cháu đi." La Long thuận miệng oán giận một câu, lại lập tức liền từ trên chỗ ngồi nhảy xuống vọt vào trong mưa đi đến một chiếc xe khác báo tin.
Nghe đạo trưởng Giả phân tích xong, biểu tình của người trong xe đều không khỏi lỏng ra rất nhiều, thật sự là rất khó tưởng tượng nếu Cố Ninh xảy ra chuyện gì bọn họ nên công đạo với thầy Cố, cô Cố như thế nào. Hơn nữa, bọn họ sau đó mới phát hiện, Cố Ninh ở trong đội ngũ của bọn họ đã chiếm cứ vị trí quan trọng nhất, khi bọn họ ý thức được Cố Ninh khả năng đã gặp nạn ý tưởng thứ nhất là xong rồi. Bọn họ đã ở trong bất tri bất giác sinh ra một loại cảm giác ỷ lại vào Cố Ninh. Cố Ninh càng như là trụ cột tinh thần của đội ngũ bọn họ.
Trương Dương bỗng nhiên nói: "Nếu Cố Ninh ở đây, nói không chừng buổi tối hôm nay sẽ không chết nhiều người như vậy."
Hắn vốn là định nói, nếu như có Cố Ninh ở đây, nói không chừng có thể cứu được hết mọi người trở về.
Anh Ba lại bỗng nhiên biến sắc, biểu tình trên mặt nghiêm túc: "Loại lời nói này sau khi Cố Ninh trở về các cậu không cần nhắc lại."
Người ở đây đều không phải kẻ ngu dốt, anh Ba nói vậy, mọi người đều biết là có ý gì.
Đây vốn dĩ không thể nói là Cố Ninh sai, anh Ba chính là sợ Cố Ninh sau khi trở về nhìn thấy tình hình như vậy liền gánh trách nhiệm ở trên vai chính mình, mà nếu ngay cả bọn họ cũng đều cho là như vậy, trong lòng Cố Ninh chỉ sợ sẽ càng thêm không dễ chịu.
Trương Dương tự biết nói lỡ lời, vội vàng nhấp chặt miệng không nói chuyện nữa.
Anh Ba cũng không có lại trách móc nặng nề, mà nói: "Các cậu thay quần áo sau đó ngủ đi. Trình Minh, Trương Dương, buổi tối hôm nay hai người các cậu vất vả một chút, cùng tôi gác đêm. Trương Tiểu Bạch, cậu và Chung Húc cũng mau đi ngủ đi, nửa đêm về sáng hai người các cậu sẽ dậy gác."
Lúc này trời đang mưa nhỏ, ba người thay quần áo khô, sau đó đều ôm chăn, bò lên trên nóc xe, anh Ba làm một cái mái đất dùng để che mưa.
Ba người ngồi ở trên đỉnh xe vận tải, đều theo bản năng nhìn về phía căn nhà bên kia, suy nghĩ Cố Ninh có thể từ trong căn phòng kia đi ra hay không.
Trong lòng anh Ba có chút áy náy, trải qua mấy ngày an ổn, cảm giác nguy cơ của hắn liền phai nhạt đi rất nhiều, như là buổi tối hôm nay, nếu không phải La Long báo động trước, chỉ sợ người chết sẽ càng nhiều hơn. Mà nếu trước đó hắn phái vài người gác đêm, khả năng dây đằng biến dị vừa mới bò vào cửa sổ đã bị phát hiện.
Trình Minh đột nhiên nhìn căn nhà kia nói: "Hiện tại, ngay cả dây đằng cũng biến dị, thành quái vật ăn thịt người. Các anh nói, về sau thế giới này sẽ biến thành bộ dáng quỷ gì?"
Trương Dương chỉ ôm chặt súng trong tay, không biết nên nói cái gì.
Anh Ba cũng trầm mặc không nói, chỉ nhìn căn nhà trong bóng đêm kia, trong mắt lần đầu tiên có chút mê võng, tựa như Trình Minh nói, ngay cả dây đằng cũng biến dị, muốn tới ăn người, thế giới này cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng quỷ gì? Nhân loại đến cuối cùng có phải cũng không trốn thoát vận mệnh diệt vong hay không?