Đối với hết thảy việc này, Cố Ninh ở một thế giới khác lại không hề phát giác, khi bọn họ liều chết vật lộn cùng dây đằng biến dị, cô lại đang ở trong một hoàn cảnh tuyệt đối an toàn không cần lo lắng hãi hùng, thoải mái hưởng dụng bữa sáng của chính mình, nhìn ra nắng sớm ngoài cửa sổ, ngay cả thần kinh cũng thả lỏng lại.
Mà mạt thế lúc này lại là hắc ám vô biên vô hạn.
Cố Ninh từ không gian đi ra, còn chưa có phát hiện ra cái gì không đúng, nhưng mà khi cô đẩy cửa đi ra, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn khắp nơi đều có đoạn dây đằng bị cắt đứt và vết máu đã khô cạn, Cố Ninh gần như trong nháy mắt có loại cảm giác choáng váng. Cô căn bản không rảnh đi tự hỏi đêm qua thời điểm cô không ở đây đã xảy ra chuyện gì, giống như điên rồi vọt tới phòng bên cạnh, đây là phòng của ba Cố mẹ Cố, nhưng mà trong gian phòng này không có một bóng người, chỉ có đoạn dây đằng và vết máu đầy đất, cô cảm thấy lo lắng, cường lấy lại tinh thần nhìn tình hình trong phòng một chút, xác định không có bất luận bộ phận thân thể người nào rơi trên mặt đất, sau đó mới bay nhanh vọt xuống lầu một.
Từng cánh cửa vỡ vụn, dây đằng bị cắt bị đốt trọi đầy đất, còn có vết máu đã khô cạn, biểu hiện ra tình hình chiến đấu tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt, nhưng Cố Ninh tìm khắp căn nhà, lại một bóng người cũng không có nhìn thấy.
Đồng thời, cô cũng không có phát hiện bất kỳ bộ phận cơ thể người nào.
Nói không chừng đêm qua bọn họ đã an toàn rút khỏi.
Cố Ninh không thể không hít một hơi thật sâu, mới từng bước một đi ra ngoài cửa, cô rất nhanh liền thấy được ba chiếc xe ngừng ở cách đó không xa, còn có Trương Tiểu Bạch đứng ở trên nóc xe đang nhìn về phía bên này.
Ở nháy mắt khi Cố Ninh nhìn thấy Trương Tiểu Bạch, Trương Tiểu Bạch cũng thấy được Cố Ninh, đầu tiên hắn sửng sốt một chút, sau đó có hơi chút không dám tin tưởng xoa xoa mắt, lại sau đó chính là thét chói tai: "Anh Ba!!!! Cố Ninh đã trở lại!" Một bên thét chói tai một bên mạnh mẽ dậm nóc xe.
Tất cả người trong xe đều vội vàng chạy xuống.
Cố Ninh cũng chạy qua, trong nháy mắt khi nhìn thấy ba Cố mẹ Cố, cô gần như là lập tức liền cảm thấy đầu gối mềm nhũn, phía sau lưng cô ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này bị gió lạnh thổi qua chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh căm căm, trong lòng cũng là từng đợt nghĩ mà sợ.
Cố Ninh nhìn mọi người bao quanh chính mình, trên mặt toàn là kinh hỉ và quan tâm, chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đều bị chắn ở bên miệng, lại không biết nên nói ra như thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng cứng đến khó chịu.
Anh Ba tựa hồ nhìn ra trạng thái trong lòng Cố Ninh lúc này, vỗ vỗ đầu vai cô nói: "Cố Ninh, có cái gì về trên xe rồi nói sau."
Cố Ninh gật gật đầu, sau đó mọi người cùng nhau lên xe.
Anh Ba trước kể lại sự tình phát sinh đêm qua.
Cố Ninh nghe được nghĩ mà sợ, lại có chút may mắn: "May mắn không có ai thương vong......" Cố Ninh nói xong câu đó, lúc sau liền nhìn thấy biểu tình trên mặt anh Ba hơi đổi, tức khắc trong lòng lộp bộp một tiếng, ánh mắt cô đảo qua ở trên mặt mọi người, tất cả mọi người không khỏi tránh né ánh mắt Cố Ninh, Cố Ninh cuối cùng nhìn anh Ba chậm rãi hỏi: "...... Ai đã chết?"
Anh Ba rít một điếu thuốc, âm thanh trầm thấp: "Đã chết bốn đứa trẻ, còn có một binh lính của chú." Nói xong lại cười một chút: "Hiện tại người chết có cái gì hiếm lạ chứ, đừng nhìn hôm nay chúng ta ngồi yên ổn ở chỗ này, nói không chừng người tiếp theo chính là chúng ta, không có gì khó chịu." Nhưng mà, nụ cười này của hắn lại so với khóc còn khó coi hơn.
Cố Ninh lâm vào trong trầm mặc thật lâu, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu ngày hôm qua cháu ở đây, có lẽ bọn họ sẽ không phải chết...... Dù cho bọn họ chỉ còn lại một hơi cháu cũng có thể cứu sống bọn họ......" Cô cúi thấp đầu, mái tóc vàng rũ xuống che khuất đôi mắt, thấy không rõ biểu tình trên mặt cô lúc này, ngay cả âm thanh của cô cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng bả vai cô vẫn luôn đều banh thẳng lúc này lại gục xuống dưới.
"Cố Ninh." Đôi tay anh Ba đè lại bả vai Cố Ninh, cưỡng bách Cố Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn, trịnh trọng nói: "Cháu đã làm đủ nhiều, đủ tốt rồi."
Cố Ninh lại chỉ cười khổ một chút, sau đó dựa vào trên vách xe, đột nhiên nói: "Cháu không chỉ có đêm qua biến mất, mà trước đó mỗi ngày, sau khi mọi người ngủ cháu cũng sẽ biến mất. Cháu cứ cách một ngày, buổi tối ngày hôm sau nhất định phải trở về không gian, có nguyên nhân không thể không trở về."
Mọi người trong xe nghe vậy liền hai mặt nhìn nhau, Trương Tiểu Bạch miệng mở ra lại mở ra, rốt cuộc không hỏi là nguyên nhân gì.