Bên kia chủ nhiệm Chung cuối cùng cũng tiến vào chính đề: "Căn cứ của chúng tôi có chính sách ưu đãi cho dị năng giả, nhưng tôi muốn hỏi một chút, anh bên này tính toán ở lại lâu dài hay chỉ qua đường?"
Anh Ba cười một chút: "Vậy còn phải xem căn cứ này có thích hợp cho chúng tôi ở lâu dài hay không."
Chủ nhiệm Chung trong lòng thầm mắng cái tên anh Ba này là lão bánh quẩy, trên mặt lại là cười ha hả nói: "Anh Ba, tôi cũng không gạt anh, tôi là từ thủ đô lại đây. Bên kia tuy rằng các phương diện đích xác so với căn cứ của chúng ta tốt hơn, nhưng nơi đó người nhiều, người nhiều thì dị năng giả cũng nhiều. Thực lực đội ngũ của anh nếu tới thủ đô, cũng chỉ là trung đẳng. Nhưng nếu anh cắm rễ ở căn cứ này của chúng tôi, căn cứ của chúng tôi vừa mới khởi bước không lâu, hơn nữa rất được trung ương coi trọng, là căn cứ được nâng đỡ trọng điểm......"
Anh Ba cũng không ngắt lời, mỉm cười nghe xong lúc sau nói: "Chủ nhiệm Chung, chúng tôi mới đến cái gì cũng đều không hiểu, ngài nói chúng tôi cũng không biết đâu là thật đâu là giả, nhưng ngài yên tâm, nếu căn cứ thật sự tốt, chúng tôi tự nhiên cũng luyến tiếc đi. Ngài xem chúng tôi già già trẻ trẻ, nhìn rất đáng thương, dù sao cũng phải an bài một chỗ ở tốt cho chúng tôi trước đi?"
"Đúng đúng đúng." Chủ nhiệm Chung mỉm cười gật đầu, sau đó nói với cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ở cửa sổ: "Tiểu Yến, đưa chìa khóa ký túc xá cho tôi."
Cô gái tên Tiểu Yến kinh ngạc nhìn thoáng qua anh Ba bọn họ, sau đó liền từ trong ngăn kéo tìm ra một chuỗi chìa khóa.
Chủ nhiệm Chung cầm chìa khóa, lúc sau nói: "Đi đi đi. Tôi mang các anh đi qua nhìn. Chỗ ở tuyệt đối đảm bảo các anh sẽ vừa lòng."
Dọc theo đường đi trong căn cứ đã có không ít người ra tới, tuy rằng thoạt nhìn sắc mặt không thật tốt, đều là một bộ dáng không đánh dậy nổi tinh thần, nhưng trên mặt lại không có sợ hãi như thường nhìn thấy ở người sống sót bên ngoài, thực hiển nhiên bọn họ thập phần tin tưởng nơi này là an toàn.
Trên đất trống có rất nhiều lều trại đủ mọi màu sắc.
Chủ nhiệm Chung vừa đi vừa cười ha hả giới thiệu: "Nếu muốn ở nhà lầu, vậy mỗi tháng phải nộp cho căn cứ một cân vật tư. Đương nhiên, nếu là dị năng giả thì đều được cung cấp miễn phí."
Ký túc xá tổng cộng có chín tầng.
Chủ nhiệm Chung an bài cho bọn họ ở lầu hai.
Ở dưới sự "tranh thủ" của anh Ba, toàn bộ tầng lầu đều thuộc về bọn họ.
Trên thực tế bởi vì dị năng giả thưa thớt, hơn nữa người thường có đủ vật tư tới ở trong này cũng vô cùng ít, cho nên vẫn còn mấy tầng trống, hơn nữa chủ nhiệm Chung muốn lưu lại bọn họ, tự nhiên cũng vui vẻ đưa ân tình này.
Chủ nhiệm Chung lại dặn dò bọn họ có chuyện gì cứ việc đi đến chỗ quản lý tìm hắn, sau đó liền chào tạm biệt rời đi.
Anh Ba, Cố Ninh bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra tươi cười, có loại cảm giác cuối cùng cũng yên ổn.
Lại phân phối phòng ở một chút.
Ba Cố, mẹ Cố, Cố Ninh, bác sĩ Cao, chị Hồng, Hoàng Mộng Dao, Hướng Hứa còn có Ngô Sâm, Tả Hữu, Hòa Hòa, ở một căn.
Hai mươi nam nhân ở một căn.
Hai mươi đứa trẻ một căn.
Ăn cơm liền ở một căn khác.
Phân phối xong, ăn bữa sáng đơn giản, mấy binh lính liền đi ra bên ngoài căn cứ lái xe vào.
Từ Kim Vĩnh đến Trung Nam, lại có thể chỉ tốn hai ngày thời gian.
Từ đây bọn họ liền chính thức bắt đầu sinh hoạt ở căn cứ Trung Nam.
Ngoại trừ Cố Ninh, đạo trưởng Giả, Hướng Hứa, chị Hồng, những người khác trong đội đều viết tay một phần thông báo tìm người.
Sau khi trở về, Trương Tiểu Bạch nói căn cứ này quá cắt cổ, dán tờ thông báo tìm người cũng chia thành thu phí và miễn phí, bên miễn phí đã dán kín mít, bạn vừa mới dán lên không bao lâu đã bị người khác xé. Bên phía thu phí mà muốn dán một tấm phải giao nửa cân vật tư, lại còn chỉ có thể dán một tháng, một tháng sau sẽ phải nộp phí bổ sung.
Bên thu phí mới chỉ dán năm sáu tờ, bọn họ dán ở bên kia khá nổi bật.
Trương Tiểu Bạch còn nói thêm: "Nhưng bên kia có chợ, rất nhiều người bày quán ở nơi đó, thoạt nhìn khá ổn, dù sao cũng nhàm chán, hay chúng ta đi ra ngoài dạo, thuận tiện làm quen hoàn cảnh một chút?"
Cố Ninh thấy những người khác đều hướng tới, đám trẻ cũng mắt trông mong, thoạt nhìn thập phần muốn đi. Vừa lúc cô cũng muốn đi ra ngoài làm quen một chút, vì thế liền cùng nhau đi ra ngoài.
Chợ cách chỗ quản lý 200 mét về hướng ngược với kí túc xá.
Dọc theo bờ sông, một ít người bày đủ loại đồ ở hai bên. Người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, đa số đều là người mới đến căn cứ đi xem náo nhiệt.
Đoàn người Cố Ninh thật sự là quá dẫn người chú mục, hơn nữa Cục Đá còn đeo chiếc ba lô căng phồng, mọi người ban đầu uể oải ỉu xìu lười rao hàng lập tức đôi mắt đều sáng lên.