"Này! Lại đây nhìn xem đi! Loại gậy giật điện mới nhất! Nạp điện là có thể dùng! Còn mới chín phần! Chỉ một cân vật tư, tôi còn khuyến mãi thêm một cái nhỏ, thế nào?!"
"Tiểu thư, cô nhìn chiếc vòng cổ này đi!" Một người phụ nữ trực tiếp lướt qua quầy hàng duỗi tay kéo Hoàng Mộng Dao lại: "Kim cương, Bara! Thật sự, cô nhìn kỹ tỉ lệ mặt cắt này xem! Tôi chỉ cần năm cân vật tư! Cô tuyệt đối không lỗ! Thế nào?"
Hoàng Mộng Dao rút tay ra, trực tiếp cự tuyệt.
Người phụ nữ kia lại không chịu bỏ qua, nhưng nhìn vẻ mặt Hoàng Mộng Dao không kiên nhẫn, cũng không dám lại đi kéo cô, mà bắt được Cố Ninh ở bên cạnh hình như là đang xem náo nhiệt: "Ba cân! Ba cân thế nào?! Bánh quy, bánh mì, lạp xưởng cái gì cũng được! Tôi nói với cô! Cái này trước kia tôi mua hơn một trăm vạn lận! Thật sự! Hai cân! Hai cân vật tư cái này sẽ thuộc về cô!"
Những người khác cho rằng Cố Ninh khẳng định sẽ trực tiếp phủi tay chạy lấy người, lại không nghĩ tới cô tiếp nhận vòng cổ kim cương kia, cầm trong tay nói: "Khá xinh đẹp."
Những người khác thiếu chút nữa ngã vỡ mắt kính, yên lặng ở trong lòng cảm thán, quả nhiên phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, ngay cả Cố Ninh cũng không thể ngoại lệ.
Phương Pháp ở một bên cười hỏi: "Em thích sao?"
Cố Ninh lại đưa vòng cổ kim cương cho Phương Pháp, hỏi: "Anh nhìn xem, có phải đồ thật không?"
"Thật! Đương nhiên là thật!" Không đợi Phương Pháp nói chuyện, nữ nhân kia đã kích động nói: "Đây là thời điểm tôi kết hôn mua, đương nhiên là thật!"
Phương Pháp cười khổ nói: "Anh không phải nhà giám định châu báu, không hiểu mấy thứ này."
Cao Duyệt lại từ trong tay Phương Pháp lấy chiếc vòng cổ kia qua, cầm kim cương để ở trước mắt, tinh tế nhìn một hồi, lại đánh giá người phụ nữ đứng bán vòng cổ kim cương vài lần, nhìn thấy trong mắt cô một nửa là thấp thỏm, một nửa là luyến tiếc, sau đó liền nói với Cố Ninh: "Là thật, em muốn mua sao?"
Cố Ninh tùy tay cất vòng cổ kim cương vào trong túi, không đợi nữ nhân kia ra tiếng, đã nói: "Cục Đá, trả vật tư đi!"
Nữ nhân kia đã ở chỗ này bày bán vài ngày, cũng chưa bán đi được, vừa rồi cô còn tính toán sửa miệng, chỉ bán một cân vật tư, không nghĩ tới lại có thể bán được! Tức khắc vui mừng quá đỗi, hai cân vật tư không ít, cô cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, bay nhanh dùng ba lô đã sớm chuẩn bị sẵn, cất vật tư đi, sau đó ôm vào trong ngực chạy như nhanh.
Âm thanh rao hàng lập tức liền sôi trào, càng thêm ra sức kêu to lên, còn có người trực tiếp ôm hàng của chính mình lại đây chào.
Những người khác đều có hơi chút ăn không tiêu, Cố Ninh lại rất có hứng thú nhìn trái ngó phải, trên thực tế là đang tìm kiếm đồ đáng giá, các loại sản phẩm điện tử di động cao cấp hiển nhiên không phải mục tiêu của cô. Cô ở trong lòng yên lặng tính toán xem viên kim cương vừa rồi có thể bán được bao nhiêu tiền, sau đó lại đổi thành vật tư, số lượng tính ra làm trên mặt cô không tự giác liền nhiều thêm vài phần tươi cười.
Đúng lúc này, một bàn tay có chút khô gầy bắt được tay Cố Ninh, Cố Ninh ngẩng đầu, một ông lão đầu tóc hoa râm đang gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Cháu đi cùng ông, đi cùng ông."
Cố Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua bọc nhỏ ông lão ôm gắt gao ở trong ngực, lại nhìn thoáng qua khuôn mặt lộ vẻ vội vàng của ông lão, do dự một chút sau đó liền đi theo ông lão cùng tới trong một góc bên cạnh.
Ông lão sau đó mới buông lỏng tay Cố Ninh ra, sau đó đôi tay ôm gắt gao đồ trong tay: "Cháu gái. Ông nơi này có đồ tốt, cháu nhìn xem, ra một cái giá đi." Hắn nói, kéo nửa bên khóa của chiếc bọc nhỏ kia xuống, lộ ra bên trong. Cố Ninh chỉ nhìn thấy một chiếc chén màu xanh lơ, ông lão kia liền nhanh chóng kéo khóa lên: "Thế nào?"
Cố Ninh còn chưa có thấy rõ đó là cái gì, liền nghe được đạo trưởng Giả ở bên cạnh hít hà một hơi: "Đây, đây là gốm Nhữ Diêu hoa hướng dương men xanh thẫm, thời Bắc Tống?!"
Đạo trưởng Giả không biết từ khi nào đã chui tới bên cạnh, mắt hắn rất sắc, Cố Ninh còn chưa có thấy rõ kia rốt cuộc là cái gì, hắn đã kêu ra được tên tuổi.
Ông lão kia có chút kinh ngạc: "Cậu nhận ra được?"
Đạo trưởng Giả lại nói: "Cháu không thấy rõ, ông lấy ra cho cháu nhìn kỹ xem." Đồng thời đôi mắt không chớp nhìn chiếc bọc nhỏ của ông lão, như là sợ đồ bên trong bay đi mất.
Ông lão nghi ngờ nhìn đạo trưởng Giả vài lần, sau đó kéo khóa ra, thật cẩn thận cầm chiếc chén màu xanh lơ ra.
"Cậu cẩn thận một chút, đừng làm vỡ!" Ông lão vẻ mặt cảnh giác nhìn đạo trưởng Giả nói.
Đạo trưởng Giả cũng thật cẩn thận tiếp nhận tới: "Ông yên tâm! Dù cháu có vỡ thứ này cũng sẽ không vỡ!"
Cố Ninh thấy hai người này trịnh trọng như vậy, cũng bị chọc cho nổi lên hứng thú, cũng tò mò nhìn chiếc "chén" kia. Chiếc chén này màu sắc rất đẹp, men gốm là màu xanh nhạt, miệng chén trông như sáu cánh hoa, thoạt nhìn ôn nhuận cổ xưa, thập phần vui mắt. Chỉ là ngoại trừ ngoại hình, Cố Ninh cũng không nhìn ra nguyên cớ gì, nhưng nghe đạo trưởng Giả kêu ra tên thứ này, hình như là đồ cổ Bắc Tống.