Đạo trưởng Giả cầm ở trong tay, ngó trái ngó phải một lúc lâu, lại lật qua nhìn đáy chén, lúc này những người khác cũng đều tò mò vây quanh lại đây, sắc mặt ông lão khẩn trương lên, nhưng thấy những người khác có già có trẻ thoạt nhìn đều không giống như là người cùng hung cực ác, hơn nữa thật vất vả mới có khách hàng biết hàng, ông lão cũng chỉ đành trầm hạ khí xuống, chờ đạo trưởng Giả hoàn tất giám định.
Đạo trưởng Giả ước chừng nhìn gần mười mấy phút, sau đó mới chấn động nói với ông lão: "Thứ này ông kiếm được từ đâu vậy?"
Ông lão trừng mắt, trực tiếp đoạt lại chiếc chén trong tay hắn, nói là đoạt, nhưng cũng thật cẩn thận đoạt lại, thật cẩn thận cất vào trong ba lô, sau đó nói: "Cậu quản tôi sao có được làm gì. Cậu xem hàng xong rồi, nên nói chuyện giá cả đi."
"Nói, nói!" đạo trưởng Giả kích động nói: "Ông nói đi, ông muốn bao nhiêu vật tư mới bằng lòng bán thứ này cho cháu?"
"Tôi không cần vật tư." Ông lão nói.
Đạo trưởng Giả bị nghẹn, sau đó không dám tin tưởng trừng mắt nhìn ông lão nói: "Ông không phải là tính toán tặng cho cháu chứ?! Thế này…., lễ cũng quá nặng!"
Ông lão không nói lời nào, biểu tình có hơi chút kinh ngạc, cảm thán đạo trưởng Giả quả là mặt dày vô sỉ.
Đạo trưởng Giả ho khan hai cái, sau đó nói: "Vậy ông nói đi, ông muốn cái gì? Bần đạo nhất định sẽ nghĩ cách!"
Ông lão nói: "Cậu có tinh hạch không?"
Đạo trưởng Giả sửng sốt, sau đó nói: "Ông đã lớn tuổi như vậy, có tinh hạch cũng không tiến hóa ra dị năng được. Còn không bằng lấy vật tư tốt hơn."
Ông lão vươn hai ngón tay tới, nói với đạo trưởng Giả: "Hai viên. Phải có màu sắc."
Đạo trưởng Giả nghe ông lão nói ra giá trao đổi, cũng sửng sốt, tinh hạch kiếm được không dễ, gốm Nhữ Diêu tuy rằng trân quý, nhưng đối với hiện tại tới nói cũng không có bao nhiêu giá trị, dù da mặt hắn có dày cũng ngượng ngùng tìm Cố Ninh xin tinh hạch tới đổi Nhữ Diêu.
Cố Ninh vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên hỏi: "Thứ này thực đáng giá sao?"
Đạo trưởng Giả khẳng định gật gật đầu, nói: "Trước mạt thế, một sản phẩm gốm Nhữ Diêu men xanh thẫm Bắc Tống giá phải hai trăm triệu......nhân dân tệ!"
Cố Ninh cũng không nhịn được hít hà một hơi ở trong lòng, hai trăm triệu?! Đó là khái niệm gì?! 200000000?! Cố Ninh đè nén kích động trong lòng, gần như là không có chút nào do dự, trực tiếp làm bộ sờ mó trong túi, hai viên tinh hạch liền xuất hiện ở trong tay cô, sau đó nhét tinh hạch vào trong tay ông lão, cầm bọc nhỏ lại đây, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của ông lão nói: "Thành giao."
Ông lão kiểm tra cẩn thận tinh hạch trong tay, sau đó có hơi chút không dám tin tưởng nhìn Cố Ninh, tuy rằng ông biết Nhữ Diêu này ở trước mạt thế rất giá trị, nhưng hiện tại là mạt thế, đối với rất nhiều người tới nói, một cái Nhữ Diêu này thậm chí còn kém một cái bánh mì. Ông nói hai viên tinh hạch, vốn là để bọn họ trả giá, lại không nghĩ rằng cô gái tóc vàng kia không nói hai lời đã đưa hai viên tinh hạch cho ông.
Sự thuận lợi ngoài dự đoán chỉ làm ông cao hứng trong chốc lát, sau đó ông có chút luyến tiếc nhìn bọc nhỏ kia, do dự một chút, vẫn nói với đạo trưởng Giả: "Vị tiên sinh này. Tôi thấy cậu là người biết hàng, thứ này dừng ở trong tay cậu cũng không xem như bị mai một. Nếu không phải hiện tại là thế đạo này, tôi cũng sẽ không lấy nó ra đổi đồ, về sau liền làm phiền cậu giúp đỡ bảo quản."
Đạo trưởng Giả vốn dĩ miệng đã nhếch đến mang tai, lúc này nghe được ông lão dặn dò trịnh trọng như vậy, cũng không nhịn được nghiêm mặt nói: "Ông yên tâm, ông yên tâm!"
Sau đó ông lão liền nắm chặt tinh hạch kia, chuẩn bị vội vàng rời đi.
"Ông từ từ!" Cố Ninh bỗng nhiên gọi ông lão lại.
Ông lão tuy rằng dừng lại, nhưng vẻ mặt lại cảnh giác nhìn bọn họ, giống như lo lắng bọn họ lật lọng, được đồ lại muốn cướp tinh hạch của ông.
Cố Ninh ra hiệu cho ông nhìn nhìn ánh mắt mịt mờ bốn phía, ông lão sau đó mới bừng tỉnh, mặt lộ vẻ khó xử.
Anh Ba cũng cảm thán Cố Ninh nhạy bén, nếu không phải Cố Ninh phát hiện, chỉ sợ ông lão đi không được bao xa sẽ bị người đoạt, nếu nghiêm trọng không chừng còn có nguy hiểm đến tánh mạng. Sau đó liền đi lên phía trước một bước, nói với ông lão: "Ông, chúng cháu trước kia tham gia quân ngũ, nếu ông tin chúng cháu, cháu phái người đưa ông trở lại chỗ ở nhé?"
Ông lão nghĩ mấy người này nếu thật sự muốn gây phiền toái cho chính mình, chính mình chỉ là một lão già, bọn họ cũng không cần phải chờ đến khi trở lại chỗ ở mới đoạt của ông, thấy mấy người trẻ tuổi đều là vẻ mặt quan tâm nhìn ông, trong lòng ông ấm áp, lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười với bọn họ: "Vậy...... Phiền toái các cậu."
Cuối cùng anh Ba liền phái Chung Húc đi đưa ông lão.
Đạo trưởng Giả thèm nhỏ dãi nhìn bọc nhỏ trong tay Cố Ninh, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.