Cố Ninh thấy hắn như vậy cũng buồn cười, đưa bọc nhỏ cho hắn lúc sau nói: "Đưa cho chú cầm một chút cho đỡ thèm."
Đạo trưởng Giả lại vội xua tay: "Đừng đừng đừng, cháu cất đi cho an toàn. Trở về lại nhìn kỹ, để ở ngoài nếu không cẩn thận sẽ vỡ. Đi dạo xong rồi chứ? Xong rồi thì chúng ta trở về đi?!"
Cố Ninh mua được hai món đồ, tâm tình cũng rất tốt, lại không chịu buông tha cơ hội phát tài tốt này, làm bộ không thấy được đạo trưởng Giả ruột gan cồn cào, vẫn kiên trì đi dạo nửa giờ, lại dùng vật tư đổi vài món vô cùng đáng giá, sau đó đoàn người mới dẹp đường hồi phủ.
Thời điểm trên đường trở về, Cố Ninh đều suy nghĩ xem làm như thế nào bán mấy đồ này ra tiền. Lập tức liền từ kẻ nghèo biến thành phú bà, Cố Ninh còn cảm giác có hơi chút không chân thật.
Nhưng miệng vẫn vẫn duy trì mỉm cười thần bí, khiến cho những người khác đều chấn kinh, bọn họ tự nhiên không biết trong lòng Cố Ninh suy nghĩ như thế nào, đều cho rằng Cố Ninh là quá thích chiếc vòng cổ kim cương kia.
Chung Húc cũng rất nhanh đã trở về, cảm thán nói: "Ông lão kia có một người cháu lớn tầm như Hướng Dật, chậc, tính tình quá tệ. Ông lão kia đã một phen tuổi, đụng phải thằng cháu như vậy cũng là bị tội."
Bọn họ lại nói mấy câu, sau đó liền xoay đề tài.
"Đúng rồi, buổi tối hôm nay Cố Ninh sẽ trở về không gian đúng không?" Đạo trưởng Giả đột nhiên nói.
Cố Ninh nói: "Đúng vậy, không sai."
Trương Tiểu Bạch vừa nghe vậy lập tức liền đi lại đây, tò mò hỏi: "Cố Ninh, không gian kia của cô rốt cuộc trông như thế nào? Phong kín hay là hở? Sau khi cô đi vào có ý thức hay không?"
Cố Ninh đã sớm làm tốt chuẩn bị cho vấn đề này, cho nên cô cũng không kinh ngạc, trả lời: "Không có. Sau khi tôi tiến vào không gian liền mất đi ý thức. Giống như là ngủ vậy." Đây đối với Cố Ninh tới nói là câu trả lời tốt nhất.
Anh Ba bọn họ dù cho không tin cũng không có cách nào khác, rốt cuộc không gian kia là cái bộ dáng gì không có người biết, tự nhiên cũng liền vô pháp chứng minh lời Cố Ninh nói chính là thật hay giả.
Cố Ninh nói xong câu đó lúc sau còn nói thêm: "Sự tình tôi là hệ không gian, đừng nói cho bất luận kẻ nào nghe."
"Yên tâm đi." Anh Ba nói.
Bọn họ cũng đã nghe được lời nói của nhân viên công tác ở cửa kia.
Cố Ninh cũng có ý thức nguy cơ, trước khi biết được tin tức này đã có chuẩn bị trước, trên xe vận tải chở rất nhiều vật tư, đồng thời còn đại bộ phận mọi người trong đội ngũ đều mang theo một cái ba lô chứa đầy vật tư, để ngừa ngoài ý muốn.
Ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Trương Tiểu Bạch, 9 giờ tối, Cố Ninh ngồi trên sô pha chờ tiến vào không gian, trên thực tế thời gian tiến vào không gian hoàn toàn là do Cố Ninh tự lựa chọn, nhưng Cố Ninh ở trước mặt bọn họ không thể không làm bộ là đang đợi tự biến mất.
Đến 9 giờ hơn, Trương Tiểu Bạch vẫn luôn trừng mắt chua xót bất kham, hắn không nhịn được muốn hỏi Cố Ninh rốt cuộc khi nào mới biến mất, nháy mắt khi hắn hé miệng, Cố Ninh ban đầu ngồi ở trên sô pha phía trước hắn liền biến mất!
Hắn kinh ngạc há miệng, nửa ngày mới trở về tại chỗ, khiếp sợ nhìn những người khác: "Mọi người có nhìn thấy không? Cố Ninh nhoáng cái đã không thấy tăm hơi."
Phương Pháp dùng tay sờ sờ địa phương Cố Ninh vừa mới ngồi, trên sô pha còn tàn lưu nhiệt độ cơ thể của Cố Ninh, nhưng người đã biến mất, thật là quá không thể tưởng tượng.
"Tê ——" Trương Tiểu Bạch đột nhiên hít một hơi, sau đó liều mạng xoa xoa hai cánh tay của chính mình: "Tôi đã nổi cả da gà rồi."
Sắc mặt những người khác trong phòng khách nhìn hắn đều có chút quái dị.
Cố Ninh sau khi trở lại không gian có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rải nhiều cử chỉ nói dối như vậy cũng là bất đắc, cô muốn tránh cho rất nhiều phiền toái không cần thiết. Mở cửa về tới toilet ở thế giới bên kia, sau đó mở cửa đi trở về phòng ngủ, đổi quần áo xong, sau đó mới kéo cửa đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng." Dịch Thiếu Khanh mặc áo ngủ kẻ sọc trông như trang phục bệnh nhân, bưng một ly cà phê tỏa nhiệt khí, còn đang buồn ngủ bước chân phù du đi qua bên người Cố Ninh.
Buổi sáng mỗi ngày, hắn đều là bộ dáng ngái ngủ như vậy, nếu không ra khỏi cửa hắn cũng sẽ không thay bộ áo ngủ bông vải sọc trên người kia.
Mà Trang Thần, mặc dù là mỗi ngày không ra khỏi cửa cũng sẽ trang điểm vô cùng tinh xảo, cộng thêm mái tóc dài sóng xoăn màu đỏ kia, luôn là diễm quang bắn ra bốn phía.
Trang Thần nói đây là "khí thế".
Ân Tang ngoại trừ ngày đầu tiên trở về, sau đó liền không có ở nơi này. Cố Ninh không biết có phải bởi vì chính mình hay không, nhưng cô cũng hoàn toàn không quá để ý.
Về phần Quý Cửu Trạch.
Mỗi ngày không phải ở trong phòng chính mình chính là ở phòng sách, ngẩn ngơ cả ngày, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm, ngay cả mặt cũng không thấy đâu, Dịch Thiếu Khanh buổi sáng như đi vào cõi thần tiên, buổi chiều lại nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Cho nên công tác huấn luyện Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch bọn họ liền rơi xuống trên người Trang Thần.