Quý Cửu Trạch vừa đi, Dịch Thiếu Khanh lập tức liền gác chân lên bàn sách:
"Đội trưởng rốt cuộc chính là đội trưởng, hắn đây là đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, cố ý để cô dạy cho Cố Ninh mấy ngày, chờ đến khi cô thật sự không dạy được nữa, chính mình tìm tới cửa trả hàng, hắn mới thuận lý thành chương tiếp nhận. Không chừng ngay từ ngày đầu đã theo dõi Cố Ninh, còn mượn cơ hội này thuận tiện để cô giúp đỡ dạy cơ sở mấy ngày cho Cố Ninh, tiết kiệm không ít sức lực!" Dịch Thiếu Khanh vuốt cái cằm không có râu, tấm tắc nói: "Chậc chậc chậc, rốt cuộc đúng là Quý hồ ly đa mưu túc trí."
"Trang Thần bởi vì năng lực hữu hạn đã từ bỏ quyền dạy dỗ cô. Hiện tại cô do tôi tiếp nhận." Cố Ninh sau khi chạy bộ buổi sáng xong, đang ăn bữa sáng, Quý Cửu Trạch từ trên thang lầu đi xuống, giống như chỉ là đi ngang qua, đột nhiên dừng bước chân nói với cô những lời này. Dừng một chút, lúc sau hắn bồi thêm một câu: "Có dị nghị không?"
Cố Ninh còn chưa có kịp nuốt bánh mì trong miệng xuống, liền lắc đầu như trống bỏi, mồm miệng không rõ nói: "Không có không có."
Quý Cửu Trạch sau khi nhận được hồi đáp không chút do dự của Cố Ninh, liền ném xuống một câu: "Ăn xong đến phòng huấn luyện." Sau đó cũng không quay đầu rời đi.
Cố Ninh ở trong mấy ngày đối kháng cùng Trang Thần cũng đại khái đã sờ đến đế của Trang Thần, trong lòng cô đại khái đoán được Trang Thần sẽ không dạy được chính mình lâu nữa. Theo cô biết, cách đầu gần người của Ân Tang ở phía trên Trang Thần, nhưng chính mình và Ân Tang đã kết thù sống núi, nếu thật đổi thành cô ấy tới dạy chính mình, chỉ sợ cô sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Không nghĩ tới lại có thể sẽ là Quý Cửu Trạch, thật sự là vui mừng ngoài ý muốn.
Không đến hai phút, Cố Ninh đã bị Quý Cửu Trạch quăng ngã.
Cố Ninh từ trên mặt đất bò dậy, cẩn thận nhìn về phía Quý Cửu Trạch, cô cảm giác trong nháy mắt vừa rồi giống như là lần đầu tiên cô giao thủ cùng Trang Thần, thậm chí càng vô lực hơn. Cô đã tới vô cùng gần với thực lực của Trang Thần, cho nên không có cảm giác hưng phấn giống như lần đầu tiên không hề có cơ sở giao thủ cùng Trang Thần lúc sau bị đánh bại. Chỉ là ở dưới trạng thái thực lực của chính mình đã tăng lên nhiều như vậy vẫn bị Quý Cửu Trạch dễ dàng đánh bại, ngoại trừ cảm giác lòng tự tin bị đả kích, càng nhiều là hoảng sợ đối với thực lực của Quý Cửu Trạch.
Tuy rằng đã sớm biết cách đấu gần người của Quý Cửu Trạch là cường hãn nhất bên trong bọn họ, nhưng loại trình độ này, nói như thế nào cũng có hơi chút quá mức biến thái.
Tốc độ phản ứng của cô nhanh, tốc độ phản ứng của Quý Cửu Trạch càng nhanh hơn, thậm chí lực lượng mà cô luôn dựa vào, Quý Cửu Trạch cũng không kém chút nào. Càng làm cho Cố Ninh cảm thấy hoảng sợ chính là, hiện tại Quý Cửu Trạch còn chưa có bày ra thực lực chân chính của hắn......
Cố Ninh nuốt nước bọt một chút, đồng tử dưới mái tóc vàng hơi hơi chặt lại, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
Đối lập với trạng thái căng chặt của cô, Quý Cửu Trạch lại là khí định thần nhàn, đứng ở nơi đó, chờ Cố Ninh khởi xướng lần tiến công thứ hai.
Khác với Trang Thần thuộc phái diễn luyện, Quý Cửu Trạch là thuộc về “phái thực chiến”.
Sự khác nhau giữa phái diễn luyện và phái thực chiến chính là một cái là giả một cái là thật. Một cái là an toàn tuyệt đối, một cái khác là phải nếm chút khổ sở.
Cùng Trang Thần luyện gần mười ngày, trên người Cố Ninh cũng chưa xuất hiện vết thương gì, cùng Quý Cửu Trạch luyện nửa ngày, đầu gối và trên cánh tay Cố Ninh cũng đã bị bầm tím.
Càng thống khổ không phải là trên thể xác, mà là trên tinh thần, trên cơ bản Cố Ninh chính là bị Quý Cửu Trạch đè nặng đánh, thậm chí sinh ra một loại cảm giác chính mình là một con thuyền nhỏ đang quay cuồng trên biển rộng bị sóng biển đập, hơn nữa tùy thời đều có khả năng bị lật thuyền. Dù là khi đối mặt với xúc tua của con tang thi biến dị kia, Cố Ninh cũng không sinh ra cảm giác nghẹn khuất không hề có sức phản kháng như hiện tại.
Không chỉ đương sự Cố Ninh, ngay cả Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, Trần Căn vây xem đều là vẻ mặt đồng tình, giống như người không ngừng bị đập là bọn họ. Nhưng Cố Ninh mỗi lần bị ngã trên mặt đất đều quật cường bò lên, bọn họ ngay cả cơ hội giải cứu cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ninh lần lượt đâm tường, té ngã lại lần lượt từ trên mặt đất bò dậy.
Suốt một buổi sáng, con thuyền nhỏ Cố Ninh ở trên phiến đại dương mênh mông Quý Cửu Trạch bị sóng biển gào thét xô đẩy bao trùm. Mãi cho đến thời gian ăn cơm trưa Quý Cửu Trạch mới tuyên cáo luyện tập buổi sáng hôm nay kết thúc.
Cố Ninh đã bị ngược đến chết lặng, thời điểm ăn cơm tinh thần hiếm thấy mà uể oải.
Sau khi ăn cơm xong là hai giờ nghỉ ngơi.