Cố Ninh còn cố ý nói: "Vậy có ổn không?"
"Không có việc gì. Hai đứa các con tùy thời đều có thể gặp mặt được, con yên tâm đi đi. Đừng chậm trễ sự tình của người ta, mau đi đi." Ngược lại là mẹ Cố không ngừng thúc giục.
Cố Ninh thực hiện được, vì thế liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cố Ninh vừa mới đi không đến mười phút, xe Tưởng Du liền ngừng ở dưới lầu.
Gõ cửa nhà Cố Ninh, tiến vào phòng liền ôm mẹ Cố một cái, ngọt ngào nói: "Bác, cháu đã lâu không có tới thăm bác, rất nhớ bác nha."
Mẹ Cố cười không khép được miệng: "Ai da. Cháu tới chơi là được rồi, còn mang trái cây làm gì, tiền quá nhiều không tiêu hết sao."
"Cháu chỉ muốn hiếu kính bác." Tưởng Du ngựa quen đường cũ vào phòng đặt trái cây lên bàn, sau đó nhìn lướt qua trong phòng hỏi: "Ủa? Cố Ninh đâu? Không phải nói em ấy ở nhà sao?"
Mẹ Cố nói: "Em gái cháu lâm thời nhận được điện thoại của gia đình học sinh, nói có chuyện gấp nhờ con bé đi qua chiếu cố đứa trẻ một chút, bác liền bảo con bé đi, dù sao các cháu cũng là chị em gái, muốn gặp mặt có rất nhiều thời gian."
Tưởng Du cười cười nói: "Cố Ninh chăm sóc trẻ con rất vất vả đi. Kỳ thật công ty cháu làm đang tuyển người, hay cháu giới thiệu cho Cố Ninh nhé?"
Mẹ Cố xua xua tay nói: "Không cần. Lần trước Gia Tử nói công ty thằng bé có một chức vị Cố Ninh tùy thời đều có thể đi làm, nhưng Ninh Ninh cũng không đi. Công tác hiện tại của Cố Ninh cũng khá tốt, người gia đình kia đặc biệt tốt, trả lương cũng cao, một tháng được gần một vạn. Cố Ninh vừa mới tốt nghiệp liền nhận được tiền lương như vậy thực không tồi."
Tưởng Du kinh ngạc một chút: "Tiền lương cao như vậy sao?"
Mẹ Cố hơi có chút tự hào nói: "Đúng vậy. Chủ yếu là bố mẹ học sinh kia đặc biệt để mắt Ninh Ninh, mới đi làm không mấy ngày đã ứng cho con bé vạn đồng tiền lương."
Biểu tình trên mặt Tưởng Du có chút mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ là nháy mắt: "Điều kiện tốt như vậy, Ninh Ninh sẽ không bị lừa chứ."
"Sẽ không!" Mẹ Cố lập tức nói: "Là một người bạn làm cảnh sát của Cố Ninh giới thiệu. Cháu cứ yên tâm."
Tưởng Du tò mò hỏi: "Sao Cố Ninh không kể với cháu chuyện em ấy có bạn là cảnh sát."
"Ai, nói đến cậu cảnh sát Phương Pháp bạn của Cố Ninh, bác thật sự rất thích. Lớn lên tuấn tú, vóc dáng cũng cao, người rạng rỡ như ánh mặt trời, tuổi cũng thích hợp. Hôm nào bảo Cố Ninh đưa tới trong nhà cho cháu gặp, cháu nhìn xem có xứng đôi với Cố Ninh hay không." Quan hệ giữa mẹ Cố cùng Tưởng gia thân mật, Tưởng Du cũng là từ nhỏ lớn lên cùng Cố Ninh, giữa hai chị em rất thân cận, nói chuyện cùng Tưởng Du cũng không có gì cố kỵ, hơn nữa cô đối với hiện trạng của Cố Ninh vừa lòng đến không được, nói liền đặc biệt mãnh liệt, vô luận cái gì cũng nói ra toàn bộ, vui vẻ ra mặt, cũng không chú ý tới tươi cười của Tưởng Du có chút khác thường.
"Đúng vậy." Tưởng Du cười nói: "Nếu có cơ hội vậy gọi anh ấy đến nhà cháu ăn một bữa cơm, cháu kiểm tra giúp cho Cố Ninh."
Lại cười nói một chút tình hình gần đây. Tưởng Du liền chuyển đề tài tới mục đích chân thật của lần đến đây này: "Đúng rồi bác, cháu có một chuyện muốn phiền toái bác một chút."
Mẹ Cố thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Là thế này, kỳ thật cháu cũng là vì giúp một người bạn." Tưởng Du thân thiết ôm cánh tay mẹ Cố nói: "Cháu có một người bạn làm bên đài truyền hình, đài truyền hình bọn họ có tiết mục giám định bảo vật gần đây có ratings rất cao. Hiện tại đang cần tìm gấp các loại đồ cổ để tiết mục mượn dùng, cháu liền nhớ tới nhà bác không phải có một đôi bình hoa như vậy sao? Cho nên cháu liền da mặt dày tới mượn đi cấp cứu một chút."
Mẹ Cố vừa nghe liền cười: "Đồ cổ gì chứ. Đó là của hồi môn thời điểm kết hôn của bà ngoại Cố Ninh, sau này bác kết hôn liền truyền cho bác, chính là thời kỳ dân quốc."
Tưởng Du nói: "Không có việc gì, bọn họ cũng không nhất định phải là đồ cổ, chủ yếu là gọi người qua để người ta có chuyện làm, sau đó giám định ở hiện trường một chút. Quay chụp xong tiết mục này, cháu sẽ trả lại."
Mẹ Cố nói: "Vậy cũng được. Tuy rằng không phải đồ quý trọng gì, nhưng bác còn muốn cho Ninh Ninh làm của hồi môn, cháu phải giữ cẩn thận cho bác nhé. Cháu chờ một chút, bác đi lấy lại đây cho cháu."
Nói xong liền đứng lên chuẩn bị đi vào trong phòng lấy đồ, Tưởng Du cười nói: "Cảm ơn bác."
Sau đó cũng đứng lên, tùy ý nhìn một vòng, phát hiện cửa phòng Cố Ninh mở ra, trong lòng hơi hơi vừa động, liền đi vào phòng Cố Ninh. Trước kia quan hệ hai người thân cận, cô cũng thường xuyên tùy ý ra vào phòng Cố Ninh, Cố Ninh cũng không có nói gì, cho nên trong lòng Tưởng Du cũng không có cố kỵ, đi vào trong phòng liền tùy tiện nhìn nhìn, sau đó bỗng nhiên bị đồ vật bên cạnh bàn máy tính hấp dẫn ánh mắt.