Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 272 - Chương 272. Cố Ninh Bữa Tối

Chương 272. Cố Ninh bữa tối Chương 272. Cố Ninh bữa tối

Cố Ninh trực tiếp hỏi: "Tưởng Du có nhà không?"

"Tìm Tưởng Du sao, con bé còn chưa có trở về, con bé hiện tại đang ở bên ngoài, cô là ai......" Tưởng Nhạc Châu không thể hiểu được nhìn điện thoại bị cắt đứt.

"Ai Đó?" Lâm Mỹ Phượng hỏi.

Tưởng Nhạc Châu nói: "Không biết...... Giống âm thanh Cố Ninh, nhưng lại cũng không quá giống."

Lâm Mỹ Phượng nghe được là âm thanh Cố Ninh, lập tức liền lên tinh thần: "Con bé Cố Ninh kia, đã trở lại cũng không tới một chuyến. Thật là, chẳng lẽ còn muốn trưởng bối chúng ta phải chuyên môn đi thăm nó sao?"

Tưởng Nhạc Châu bất mãn nói: "Em bớt tranh cãi đi. Cố Ninh vừa mới trở về, cũng không biết đã phải ở bên ngoài chịu khổ như thế nào. Anh chỉ có đúng một đứa cháu ngoại gái, em không thể nói vài câu hay sao? Dù chính chúng ta đi thăm con bé thì cũng có làm sao?"

Lâm Mỹ Phượng cười lạnh nói: "Được được được, cháu chắt thì không đi thăm cậu mợ, lại muốn cậu mợ phải đi thăm cháu chắt!"

Tưởng Nhạc Châu lười cãi cọ cùng cô, gọi điện thoại tới nhà Cố Ninh, chuẩn bị hỏi tình hình Cố Ninh gần đây một chút.

Cố Ninh sau khi ngắt điện thoại với Tưởng Nhạc Châu lại gọi cho Tưởng Du, bên kia vẫn không có người nghe máy.

Mẹ Cố nói Tưởng Du cầm đi tham gia tiết mục, là tiết mục gì Cố Ninh cũng không biết.

Điện thoại cũng không nghe, Cố Ninh bên này liền hoàn toàn không có biện pháp tìm được Tưởng Du.

Kiên nhẫn đợi nửa giờ, sau đó Cố Ninh lại lần nữa gọi cho Tưởng Du.

Nhưng mà lần này vẫn là kết quả như vậy, không có người nghe.

Trong lòng Cố Ninh ngầm bực chính mình không cẩn thận, lại cũng không kế khả thi...... Cố Ninh ngồi một lúc lâu, đột nhiên đứng lên kéo cửa đi ra ngoài, lập tức đi tới trước cửa phòng Trang Thần, duỗi tay gõ vài cái.

Trang Thần đắp mặt nạ ra mở cửa cho Cố Ninh, còn có chút kinh ngạc: "Cố Ninh? Có việc gì sao?"

Cố Ninh đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Là thế này, em muốn hỏi một chút, nếu em muốn tìm một người, người này lại không nghe di động, chị có biện pháp nào có thể giúp em tìm được người kia không?"

Trang Thần vừa nghe liền cười: "Vậy em đã tìm đúng người rồi."

Mặt khác Tưởng Du cũng đã ở đài truyền hình ghi hình tiết mục.

Người giám định bảo vật là đám người cũ.

Đồng thời cũng dùng nhiều tiền mời một vị đại sư giám định bảo vật nổi tiếng đến. Hơn nữa người chủ trì cũ cũng được đổi thành một vị mới trầm ổn lại không mất đi dí dỏm, còn vô cùng bác học. Các phương diện sáng tạo đều làm ratings của tiết mục này cao lên nhiều lần.

Trong đó để gia tăng sự tò mò của người xem, còn thay đổi hình thức, chia việc giám định bảo vật thành mấy phân đoạn. Thứ nhất là xem qua, căn cứ vào ảnh chụp do tổ tiết mục cung cấp để suy đoán, sau đó mới có thể lấy vật thật ra, để chuyên gia giám định có thể nhìn thấy vật thật, cuối cùng mới có thể sờ tay vào. Mỗi một phân đoạn chuyên gia ở hiện trường đều phải phát biểu ý kiến của chính mình. Mà vị chuyên gia nổi tiếng kia sẽ là người đánh nhịp cuối cùng.

Vì hiệu quả của tiết mục, nhân viên phải làm công tác bảo mật, mãi cho đến khi tiết mục thu mới có thể để chuyên gia giám định nhìn thấy.

Người chủ trì sau khi nói lời dạo đầu liền bắt đầu tiến vào chủ đề hôm nay.

Trên màn hình lớn xuất hiện một tấm ảnh chụp, là kiện đồ đầu tiên của ngày hôm nay. Mỗi kiện tổng cộng có năm bức ảnh, mỗi bức ảnh có thể xem hai mươi giây. Sau đó tạm dừng cho nhóm chuyên gia năm phút để thảo luận, thời gian kết thúc sẽ tiến vào cái tiếp theo.

Chén gốm men xanh thẫm xếp hạng thứ bảy, cũng là một kiện cuối cùng của hôm nay.

Năm vật phẩm đầu tiên đều có chút thường thường, mấy đại sư giám định đều lười biếng dựa vào trên ghế không quá có tinh thần, lời bình cũng chỉ ít ỏi vài câu. Vị giám định sư nổi tiếng kia thậm chí còn bưng trà chậm rì rì uống, ngẫu nhiên nâng mắt nhìn một cái.

Khi trên màn hình vừa xuất hiện chén gốm men xanh thẫm, nhóm đại sư giám định bảo vật ban đầu còn đang châu đầu ghé tai vào với nhau lập tức liền ngồi thẳng dậy, thậm chí còn theo bản năng cúi người hướng lên trên màn hình nhìn thật kỹ. Đúng lúc này, màn ảnh được đẩy mạnh, bắt giữ sự khiếp sợ trên mặt nhóm đại sư, tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng với sự không để ý trước đó.

Ngay cả vị giám định sư nổi tiếng ngồi bên kia nhàn nhã uống trà cũng đắp cái nắp lại, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình.

Một đại sư giám định bảo vật tràn đầy không dám tin tưởng: "Đây, không phải là gốm Nhữ Diêu men xanh thẫm thời Bắc Tống sao?"

Vị đại sư giám định bảo vật ở bên cạnh liền có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, khiếp sợ trên mặt chỉ xảy ra trong nháy mắt khi hình ảnh vừa mới xuất hiện mà thôi, lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh, có hơi chút khinh thường nói: "Hai chiếc chén gốm men xanh thẫm, một cái ở viện bảo tàng quốc gia. Một cái ở Hong Kong. Tôi thấy cái này trăm phần trăm là đồ dỏm."

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0