Điện thoại đột nhiên cúp.
Tưởng Du nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài. Bắt đầu nơi nơi tìm Hữu Bình, vừa lúc nhìn thấy hắn đang ngồi ngay ngắn nói chuyện phiếm cùng các vị khách quý trong phòng cho khách.
Hữu Bình nhìn thấy Tưởng Du, không đợi Tưởng Du chào hỏi liền kích động tiến đến: "Tưởng Du, tôi tìm cô nửa ngày, còn tưởng rằng cô đã chạy! Cô hôm nay phát tài rồi! Cái này lại thật sự là đồ cổ! Cầm đi bán đấu giá chính là hai trăm triệu! Món đồ cổ này cô kiếm được từ đâu vậy? Cô phát tài cũng đừng quên người anh này nhé. Nếu không phải nhờ có tôi phỏng chừng cô còn không biết thứ này giá trị nhiều tiền như vậy đi."
Tưởng Du lại đột nhiên bắt lấy tay Hữu Bình, trong ánh mắt lập loè lãnh quang, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hữu Bình nói: "Đàn anh, tiết mục hôm nay có thể không chiếu hay không?!"
Hữu Bình sửng sốt một chút: "Đương nhiên không có khả năng. Cô có biết mời chuyên gia tới ghi hình một tiết mục phải mất bao nhiêu tiền không? Đặc biệt là vị lão tiên sinh kia, đài chúng ta phải dùng rất nhiều quan hệ mới mời được......" Hắn nói đến đây liền bỗng nhiên dừng lại, có chút kỳ quái nhìn Tưởng Du: "Cô đây là có ý gì?"
"Ý chính là muốn nuốt không đồ không thuộc về cô ta."
Một đạo âm thanh đột ngột vang lên.
Âm thanh này không lớn không nhỏ, lại ở trong phòng nghỉ này vang lên vô cùng rõ ràng.
Mặc kệ là người bên trong phòng nghỉ, hay nhóm các đại sư giám định và vị lão tiên sinh nổi tiếng đã đi ra ngoài kia đều nghe được.
Trong lòng Tưởng Du đột nhiên nhảy dựng, cả người đều cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hai người vừa mới từ cửa đi vào. Một người là Cố Ninh, một người khác là mỹ nữ dáng người cao gầy, tóc đỏ. Tưởng Du thực xác định chính mình chưa từng gặp qua người này. Mỹ nữ tóc đỏ tự nhiên chính là Trang Thần, vừa rồi câu nói kia cũng là xuất ra từ trong miệng cô.
Diện mạo Tưởng Du cũng coi như là ai thấy đều sẽ cảm thấy xinh đẹp, nhưng vừa so với Trang Thần liền lại có vẻ không phóng khoáng.
Mặc kệ là những người khác trong phòng nghỉ hay là Hữu Bình đều ngây người nhìn một chút, sau đó mới đi chú ý tới Cố Ninh lạnh mặt bên người Trang Thần.
Mái tóc màu vàng óng, mặc bộ đồ thể dục, tuy rằng đứng cạnh Trang Thần nên trông khá bình thường, nhưng một chút cũng không bị khí thế của Trang Thần áp xuống.
Đây là người mới của tổ tiết mục nào sao?
Hữu Bình kỳ quái suy nghĩ.
Cũng không trách hắn nghĩ như vậy, vô luận là Trang Thần hay là Cố Ninh từ diện mạo, màu tóc nổi bật và khí chất, thoạt nhìn đều không giống như là "người thường".
Tưởng Du lại gắt gao mà nhìn chằm chằm Cố Ninh, sắc mặt không chịu khống chế xoát một chút liền biến trắng, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi không khỏi hoảng loạn: "Cố Ninh, sao em lại tới đây?"
Trang Thần khoanh tay ở trước ngực, liếc mắt nhìn hộp gấm trong tay Tưởng Du một cái, nói: "Em ấy đi cùng tôi." Nói xong câu đó sắc mặt Trang Thần nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt sắc bén như là dao cắt vào Tưởng Du lạnh lùng nói: "Tưởng tiểu thư không hỏi tự rước, cầm đồ của người khác còn có thể lên tiết mục TV tuyên bố đây là là của cô? Tôi tới cũng là vừa khéo, vừa lúc nghe được cô hỏi kỳ tiết mục này có thể đừng chiếu hay không, hẳn là động tâm tư xấu với thứ đồ này đi, định chính mình trộm giấu đi. Tôi thật là trước nay cũng chưa từng gặp qua người mặt dày vô sỉ giống như cô vậy."
Sắc mặt Tưởng Du lúc xanh lúc tím, lại thấy tất cả mọi người đều nhìn về bên này, tiếng lòng rối loạn, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, chúng ta trở về lại nói." Cũng đưa mấy ánh mắt ra hiệu cho Cố Ninh. Ai biết Cố Ninh lại căn bản không dao động, hoàn toàn là bộ dáng coi chính mình là người ngoài cuộc, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Hữu Bình và những người liên can chờ ở một bên đã nghe đến trợn mắt há hốc mồm, lại trăm triệu không nghĩ tới đồ cổ kia là Tưởng Du "trộm" lấy của người khác, còn bị bắt tại trận......
Hữu Bình nhìn thoáng qua Tưởng Du, sau đó nói với Trang Thần: "Vị tiểu thư này. Không phải là có cái gì hiểu lầm chứ?"
Trang Thần cười, cô từ trên cao nhìn xuống Tưởng Du, trào phúng nói: "Nếu có hiểu lầm, vậy nhờ Tưởng tiểu thư giải thích một chút đi. Hoặc là, cô có dám nói thứ này sao lại ở trong tay cô không?" Cô nói, quơ quơ di động trong tay: "Tưởng tiểu thư cứ việc lớn tiếng chứng minh sự trong sạch của chính mình."
Tưởng Du nhìn di động trong tay Trang Thần, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, vô số ứng đối vừa hiện lên trong đầu đều bị dập nát, chỉ cắn môi nhìn Cố Ninh lại không nói lời nào.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tưởng Du, Hữu Bình nơi nào còn không rõ ràng lắm, hắn có chút giật mình liếc mắt nhìn Tưởng Du một cái, lại không biết loại tình huống này nên nói cái gì mới tốt, vì thế cũng chỉ có thể câm miệng.