Không đợi cô nói chuyện, Cố Ninh đã lạnh lùng đánh gãy cô: "Em biết chị thích Lục Gia Tử."
Tròng mắt Tưởng Du không chịu khống chế co rút lại một chút: "Cái gì?"
Ánh mắt Cố Ninh lạnh băng nhìn cô: "Nếu hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, em liền mở hết sự tình ra nói đi. Em không biết chị là đối với hắn nhất kiến chung tình hay là vì em đã hình dung hắn quá tốt, cho nên làm chị không nhịn được mà động tâm, em hiện tại cũng không muốn biết." Bên miệng cô hàm một tia ý cười châm chọc: "Nhưng niệm chúng ta đã là chị em một hồi, em liền nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, nhường Lục Gia Tử lại cho chị."
Tưởng Du lúc này đã bị lời Cố Ninh nói làm cho rối loạn tay chân, vừa nghe Cố Ninh nói nhường Lục Gia Tử lại cho chính mình không khỏi sửng sốt, không biết Cố Ninh có ý gì.
Tươi cười của Cố Ninh thu lại, hàn khí trở nên bức người: "Nhưng giữa hai chúng ta, chị đầu tiên là đào góc tường của tôi, hiện tại còn định gạt tôi. Chúng ta hiện tại đã xé rách da mặt, chị cũng không cần lại cùng tôi giả mù sa mưa đóng giả chị em tình thâm. Dù cho da mặt của chị có dày hơn so với tường thành, vẫn muốn làm chị em tốt với tôi, tôi cũng không nuốt nổi cục tức này mà tiếp tục kêu chị một tiếng chị. Không khỏi xấu hổ, hai chúng ta về sau tốt nhất vẫn không nên gặp mặt đi. Chị nói có đúng không?"
Những lời này của Cố Ninh giống như là một cây kiếm sắc bén, mỗi một nhát đều cắm giữa hồng tâm, Tưởng Du hiện tại muốn giải thích, nhưng Cố Ninh căn bản là không chuẩn bị cho cô cơ hội giải thích.
Thẳng đến khi Cố Ninh rời đi đã lâu, Tưởng Du mới hồi phục lại tinh thần, thân thể lại là từng đợt phát lạnh, Cố Ninh trước kia luôn cười tủm tỉm không bao giờ làm người khác khó xử, từ khi nào miệng lưỡi đã trở nên sắc bén, hùng hổ doạ người như vậy?
Hoàn toàn xé rách da mặt cùng Tưởng Du, cũng vì chính mình ra một ngụm ác khí, Cố Ninh chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, ngay cả đi đường cũng thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt cũng không nhịn được xuất hiện vài tia tươi cười.
Vừa mới đi ra cửa, nghênh diện liền có vài người đi tới bên này.
Cố Ninh nhìn qua, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Hướng Hứa mặc váy trắng và Hướng Dật mặc sơ mi trắng đang được mấy người vây quanh đi về phía cửa.
Một biên đạo đang kiên nhẫn nhắc nhở những điều cần chú ý trong tiết mục sắp tới, trên khuôn mặt non nớt của Hướng Hứa tám tuổi lại là vẻ mặt bình tĩnh, không có nửa điểm hoảng loạn. Hình như có điều cảm ứng, Hướng Hứa đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh bên này, sau khi thấy Cố Ninh đang nhìn chằm chằm chính mình cũng chỉ có chút tò mò liếc mắt nhìn mái tóc vàng của Cố Ninh một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt đi, Hướng Dật thậm chí ngay cả liếc mắt cũng chưa liếc về bên này một cái, hoàn toàn là người xa lạ.
Cũng thật là người xa lạ. Cố Ninh trầm mặc nhìn theo đoàn người kia vào thang máy, tự cười một cái, sau đó liền bước đi ra khỏi cửa đài truyền hình.
Hai người lái xe trở về, nửa đường Trang Thần lại lôi kéo Cố Ninh xuống xe, ở bên đường đóng gói một đống lớn đồ ăn khuya trở về. Bọn họ ở đài truyền hình đã nghe nói về giá trị của chén gốm Nhữ Diêu kia, nhưng dọc theo đường đi Trang Thần lại không có hỏi một câu. Làm Cố Ninh mạc danh cảm thấy cảm động lại ấm áp.
Trở lại mạt thế đã là 10 giờ sáng, cô ngày hôm qua không có trở về, mở cửa đi ra ngoài liền nhìn thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách, anh Ba, Trương Tiểu Bạch, Phương Pháp, Trình Minh bọn họ đều ở đây, bình thường lúc này bọn họ đều đã đi ra ngoài.
"Phát sinh sự tình gì sao?" Cố Ninh hỏi.
"Có mấy đứa nhỏ bỏ đi." Ba Cố nói.
Cố Ninh nhíu mày đi qua: "Đây là có ý gì?"
Sắc mặt Trương Tiểu Bạch thực xấu nói: "Buổi sáng hôm nay tôi dẫn bọn nhỏ đi chạy bộ, thời điểm chạy đến bờ sông có mấy đứa trẻ đẩy Tả Hữu vào trong sông, Tả Hữu không biết bơi, tôi lại chạy ở đằng trước căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải Hòa Hòa và Ngô Sâm cứu thằng bé lên, Tả Hữu đã chết đuối. Tôi đương trường mắng to mấy đứa trẻ kia, bọn chúng lại mắng chúng ta bất công, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi, vẫn luôn không trở về."
Ba người Tả Hữu, Ngô Sâm và Hòa Hòa như là làm sai chuyện đứng ở nơi đó, cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ bị Cố Ninh trách cứ.
Cố Ninh nói: "Tả Hữu em lại đây."
Tả Hữu run lên, nhìn thoáng qua Hòa Hòa và Ngô Sâm, sau đó sợ hãi liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, dịch từng bước nhỏ đi đến.
Cố Ninh hỏi: "Em kể lại tình huống ngay lúc đó cho chị nghe. Bọn họ vì sao muốn đẩy em vào trong sông?"
Tả Hữu có hơi chút sợ hãi, nhưng vẫn thành thành thật thật nói: "Em cũng không biết, em đang chạy bộ bình thường, bọn họ đột nhiên liền xông tới đẩy em vào trong sông....... Đều là do em không tốt, hại bọn họ bị anh Tiểu Bạch mắng, bọn họ mới bỏ đi."