Quý Cửu Trạch sửng sốt một chút, nhìn cô một cái, sau đó nói: "Không cần."
Triệu Lâm sửng sốt một chút, sau đó lại lập tức nghĩ đến, người nam nhân này thật là lịch sự.
Tươi cười trên mặt cô càng thêm điềm mỹ, cô hơi cúi người xuống, bày ra độ cong tối ưu của thân thể, ánh mắt hơi hơi mang theo chút cổ vũ: "Ngài còn có yêu cầu gì khác không?"
"Đã không có. Cảm ơn." Quý Cửu Trạch ngay cả liếc cũng không có liếc nhìn thân hình duyên dáng kia của cô một cái, lãnh đạm nói, tiếp theo cầm lấy tạp chí trước đó đặt ở đầu gối lật xem.
Tươi cười của Triệu Lâm hơi hơi khựng lại, sau đó vẫn nói: "Vâng, nếu ngài có yêu cầu gì khác cứ gọi tôi." Sau đó đứng dậy thối lui đến lối đi đằng sau.
Thẳng đến một giờ sau hắn lại gọi cô.
Cô gái ngồi ở bên cạnh hắn đã tỉnh, từ phương hướng của cô chỉ thấy được sườn mặt của cô gái kia, làn da vô cùng trắng, nhưng mang theo một ít bệnh trạng, thoạt nhìn thực trẻ tuổi, đại khái tầm 21-22 tuổi. Nhưng rất kỳ quái, cô ta thoạt nhìn có chút quen mắt.
Sau đó cô nhìn thấy Quý Cửu Trạch tiếp nhận nước từ trong tay cô, vô cùng tự nhiên đưa cho cô gái bên cạnh hắn, hai người lại có thể thật là có nhận thức?
Cô gái kia tựa hồ còn chưa có tỉnh ngủ, mang theo chút mờ mịt quay đầu tới, Triệu Lâm thấy chính diện của cô lập tức liền sửng sốt, cảm thấy cô rất giống một người, giống ai nhỉ? Sao lại không nghĩ ra?
Cố Ninh uống lên mấy ngụm nước, cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt, cô nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy nữ tiếp viên kia đang cau mày nhìn chằm chằm cô, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Triệu Lâm mang theo chút chần chờ cùng không thể tưởng tượng hỏi: "Cố Ninh?"
Cố Ninh lúc này cũng đã nhận ra Triệu Lâm, lại có thể là Triệu Lâm bạn học đại học của cô.
"Trời ạ ——" Triệu Lâm không dám tin tưởng bưng kín miệng: "Sao cậu lại biến thành như vậy?" Cô vừa nói ra khỏi miệng lập tức liền cảm giác được một bó ánh mắt có chút lạnh băng bắn lại đây, là của Quý Cửu Trạch.
Triệu Lâm tưởng chính mình hô lên làm hắn không vui, vội vàng thu liễm biểu tình khiếp sợ trên mặt, sau đó nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, cậu trở về khi nào vậy? Khi đó không phải nói cậu mất tích sao? Chúng tớ đã hỗ trợ hỏi thăm tin tức của cậu khắp nơi, sao cậu đã trở lại cũng không liên hệ với chúng tớ?"
Nói thực ra, bốn năm đại học của Cố Ninh, ngoại trừ đi theo Lục Gia Tử, cũng không có dụng tâm mở rộng quan hệ, hơn nữa cô vẫn luôn ở trong nhà, cũng không có ở ký túc xá. Mà sau khi cô trở về, cảm thấy sự tình phiền toái nhất chính là có người hỏi sự tình cô mất tích, cho nên cô đã cố ý dặn dò ba mẹ không cần nói sự tình cô đã trở về ra ngoài.
Không nghĩ tới, lại có thể ở chỗ này gặp được bạn học đại học. Triệu Lâm thời điểm ở đại học cũng là hoa khôi của lớp, cô còn nhớ rõ Triệu Lâm đã từng nói chí nguyện sau này là làm giáo viên......
Cố Ninh cười cười nói: "Gần đây bận quá, cho nên không để ý hết được."
Triệu Lâm hờn dỗi nói: "Thật là, hại chúng tớ lo lắng cho cậu lâu như vậy! Dù như thế nào cũng nên gọi điện thoại chứ!" Nói xong câu đó cô liền không hề hàn huyên nữa, mà có chút gấp không chờ nổi hỏi: "Cậu đây là đi đâu vậy?" Đôi mắt cô nhìn về phía Quý Cửu Trạch, sau đó hỏi dò: "Vị này chính là…?"
Cố Ninh gần như là không chút nghĩ ngợi nói: "Ông chủ của tớ."
Quý Cửu Trạch giương mắt nhìn cô một cái, không nói cái gì.
Đôi mắt Triệu Lâm lập tức sáng ngời, nóng bỏng nói: "Cố Ninh, trao đổi số điện thoại đi, hôm nào có thời gian chúng ta gặp nhau một chút."
Cố Ninh cười một chút nói: "Ngượng ngùng, tớ đã đổi số điện thoại mới, di động cũng không mang. Để hôm nào tớ gọi điện thoại cho cậu nhé."
Triệu Lâm không biết Cố Ninh nói thật hay giả, chỉ có thể nói: "Nhất định phải gọi nhé!"
Ở bên này lâu cũng vô ích, nếu nói quá nhiều, không chừng cũng làm hắn phản cảm với chính mình, vì thế cô mỉm cười gật gật đầu với hắn, một lần nữa lui về vị trí của chính mình, rồi lại không nhịn được nghĩ Cố Ninh gặp được vận cứt chó gì, lại có thể đi theo một người chủ như vậy, còn nhuộm tóc vàng chói lóa.
Cố Ninh không biết trong lòng cô nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn đuổi cô đi, hơi nhẹ nhàng thở ra, cô sẽ không gọi điện, cô hiện tại đã đủ vội, thật sự là không có thời gian đi ứng phó với những người không thân.
Thời điểm xuống xe, Triệu Lâm còn cố tình lôi kéo Cố Ninh muốn nói thêm mấy câu.
Quý Cửu Trạch đã chạy ra bên ngoài xe, nhìn nhìn đồng hồ, sau đó giữa mày lộ ra vài tia không kiên nhẫn, nói với Cố Ninh: "Cố bí thư, bị muộn rồi."
Cố Ninh sửng sốt một chút mới phản ứng lại đây, nhịn cười, làm bộ vẻ mặt nôn nóng nói: "Vâng, ông chủ!" Sau đó cười cười xin lỗi với Triệu Lâm, liền bay nhanh xuống xe, cũng không quay đầu đuổi theo Quý Cửu Trạch.