Cố Ninh cả đầu óc đều là tiền tiền tiền, chén gốm men xanh thẫm tuy rằng giá trị rất nhiều tiền, tuy nhiên cô hiện tại cũng không vội vàng ra tay, nhưng nghĩ làm nhiệm vụ có nhiều thù lao như vậy , Cố Ninh liền không nhịn được muốn cười, cũng âm thầm chửi thầm Trang Thần bọn họ quả thực phúc hắc, cố ý không có nói mấy thứ này với cô, còn muốn làm bộ là chính mình quên mất, nhưng mọi người đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Trang Thần nói mấy câu đó, cô thật ra cũng không quá để ở trong lòng.
Kết quả ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Quý Cửu Trạch mặc áo gió mùa thu vô cùng đẹp mắt, từ trên cầu thang đi xuống, Cố Ninh chủ động hỏi: "Đội trưởng anh muốn ra cửa sao?" Hắn ra cửa cô liền tự do! Sau khi cách đấu gần người đạt tới trình độ nhất định, Cố Ninh liền rất tự nhiên sinh ra tâm lý mệt mỏi.
Quý Cửu Trạch ừ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm sữa đậu tương trong tay cô, hỏi: "Ăn xong chưa?"
Cố Ninh nói: "Xong rồi."
"Vậy đi thôi."
"Hả???"
Vì thế nửa giờ sau, Cố Ninh liền đi theo Quý Cửu Trạch lên xe.
"Đội trưởng chúng ta đi chỗ nào vậy?"
"Bình Trạch."
"...... Tôi cái gì cũng không mang, tiền cũng không mang."
"Tôi có."
"...... Đi làm gì?"
"Đánh nhau."
"???"
Quý Cửu Trạch không có cho Cố Ninh quá nhiều cơ hội đặt câu hỏi, sau khi điều chỉnh tốt chỗ ngồi liền từ trong túi áo gió móc ra hai cái bịt mắt, đưa cho Cố Ninh một cái lúc sau trực tiếp liền che đôi mắt của mình, bắt đầu ngủ.
Cố Ninh cầm bịt mắt nhìn Quý Cửu Trạch đã bịt mắt bắt đầu nghỉ ngơi, có hơi chút phản ứng không kịp, sau đó cũng yên lặng đeo bịt mắt lên, nằm ngủ.
Từ sau khi có không gian, trong thân thể Cố Ninh giống như là có một cái chốt mở, nếu cô không nghĩ ngủ, như vậy dù cho ba ngày ba đêm không ngủ cũng vẫn thần thái sáng láng, nhưng nếu cô mở ra hình thức giấc ngủ, như vậy ở khi cô nhắm mắt lại liền có thể lập tức tiến vào giấc ngủ.
Cố Ninh ngủ suốt hai giờ, thời điểm cô tỉnh dậy cảm thấy có hơi chút không quá thích hợp,..... cô lại có thể dựa vào trên người Quý Cửu Trạch ngủ?! Tiếp theo Cố Ninh nghe được âm thanh lật trang sách, Quý Cửu Trạch đã tỉnh, hơn nữa đang xem sách, tựa hồ là sợ làm Cố Ninh bị tỉnh, hắn dùng một bàn tay khác lật trang sách, Cố Ninh gần như không cảm thụ được chút động tác nào...... Đang lúc Cố Ninh chuẩn bị làm bộ ngủ mơ, chuyển động thân thể, âm thanh Quý Cửu Trạch không mặn không nhạt vang lên: "Đã sắp tới rồi."
Thực rõ ràng, hắn biết chính mình đã tỉnh.
Cố Ninh cương một chút, sau đó yên lặng ngồi thẳng thân mình, lại yên lặng cởi bịt mắt xuống trả lại cho Quý Cửu Trạch.
"Chào cô, phiền toái cô cho một ly nước ấm lại đây." Quý Cửu Trạch nói với nữ tiếp viên.
"Vâng, ngài chờ một lát." Nữ tiếp viên mỉm cười nhẹ giọng nói.
Không qua một lát liền bưng một ly nước ấm lại đây: "Tiên sinh, đây là nước ấm của ngài."
"Cảm ơn." Quý Cửu Trạch tiếp nhận nước đưa cho Cố Ninh ở bên cạnh.
"A, cảm ơn." Cố Ninh vội vàng tiếp nhận tới, sau đó uống một ngụm.
Cố Ninh vừa lên xe liền đeo bịt mắt, cho nên Triệu Lâm cũng không có thấy rõ diện mạo Cố Ninh, người ngồi ở khoa hạng nhất này đều có kinh tế tương đối khả quan, Triệu Lâm sau khi tốt nghiệp đại học liền lựa chọn công việc này, lại thật vất vả mới được điều chuyển đến khoang hạng nhất, tự nhiên cũng có tính toán của chính mình. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quý Cửu Trạch dù đeo bịt mắt vẫn lộ ra góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, hơn nữa chiếc áo gió trên người hắn kia vừa thấy liền biết không phải hàng rẻ tiền, phối hợp cùng quần và giày, Triệu Lâm càng xem càng động tâm, ẩn ẩn cảm thấy cơ hội của chính mình đã tới. Sau đó cô theo bản năng nhìn thoáng qua cô gái ngồi ở bên cạnh hắn. Cô gái kia đeo bịt mắt màu đen cùng kiểu với nam nhân, khi cô nhìn thấy mái tóc vàng ngắn và bộ quần áo thể dục giá rẻ trên người cô gái kia liền lập tức đánh mất ý niệm cô gái này là đi cùng người nam nhân kia. Bắt đầu nghĩ chờ lát nữa, chính mình nên làm như thế nào để khiến cho hắn chú ý, tốt nhất là nên lưu lại phương thức liên hệ, Quý Cửu Trạch ngủ đại khái một giờ liền tỉnh dậy.
Khi cô nhìn thấy hắn tháo bịt mắt xuống, Triệu Lâm quả thực có hơi chút không ức chế được vui sướng của chính mình, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi.
"Chào cô, phiền toái cho tôi một ly nước ấm. Cảm ơn."
Lại còn văn nhã có lễ như vậy!
Triệu Lâm đưa nước ấm cho Quý Cửu Trạch, sau đó lại phát hiện cô gái ngồi bên cạnh đang dựa đầu vào trên người hắn! Vị trí của chính mình rộng như vậy, lại vì muốn dựa đến bên này, nói không chừng căn bản không có ngủ. Triệu Lâm trong lòng thầm nghĩ, khi cô nhìn thấy Quý Cửu Trạch hơi hơi nhăn mày một chút liền càng thêm kiên định ý tưởng của cô, vì thế cô vô cùng ‘thiện giải nhân ý’ nhẹ giọng dò hỏi: "Tiên sinh, có cần tôi giúp ngài nhắc nhở cô gái bên cạnh một chút không?"