Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 303 - Chương 303. Chính Thức Nhập Đội

Chương 303. Chính thức nhập đội Chương 303. Chính thức nhập đội

Lục Gia Tử cười cười, thất thần uống lên mấy ngụm rượu, sau đó bỗng nhiên đứng lên.

Nam nhân viên kêu lên: "Đi đâu vậy?"

Hắn nói: "Đi toilet." Sau đó liền đi về phương hướng toilet.

Hắn đứng ở hành lang tới gần toilet, lấy di động ra, ngón tay xẹt qua ở trên màn hình.

Danh bạ.

Hắn nhìn chằm chằm dãy số di động của Cố Ninh nửa ngày, vẫn không có gọi đi.

Khi hắn đang chuẩn bị thu hồi di động, một lần nữa trở lại bữa tiệc, di động lại nhận được một tin nhắn.

Hắn mở ra, là tin nhắn ảnh do Trương Ký gửi.

Nội dung rất đơn giản, một tấm ảnh chụp, một hàng chữ.

Chữ là "Tôi ở Thanh Bình. Tôi giống như nhìn thấy Cố Ninh."

Ảnh chụp là bóng dáng hai người.

Một cao một thấp, một nam một nữ.

Nữ mặc đồ thể thao, mái tóc vàng ngắn. Bóng dáng này Lục Gia Tử thật sự là quá quen thuộc, liếc mắt một cái liền nhận ra là Cố Ninh. Thanh Bình? Cô đi Thanh Bình làm cái gì? Lục Gia Tử hơi hơi nhíu mày, nhìn bóng dáng nam nhân đứng ở bên cạnh Cố Ninh, hắn mặc áo gió dài màu đen, dáng người đĩnh bạt, cùng Cố Ninh đứng chung một chỗ cao hơn so với cô một mảng lớn, chỉ xem bóng dáng, Lục Gia Tử liền mạc danh cảm giác được một trận lạnh lẽo.

Người nam nhân này so với nam nhân lần trước gặp qua ở bệnh viện còn cao hơn một chút, bóng dáng này Lục Gia Tử cảm giác thực xa lạ.

Hắn nhớ tới thái độ gần đây của Cố Ninh đối với chính mình, là bởi vì người nam nhân này sao?

Ở trong ba tháng Cố Ninh mất tích, hắn mới phát hiện Cố Ninh ở trong sinh hoạt của hắn đã để lại quá nhiều dấu vết, tạo cho hắn quá nhiều thói quen bởi vì cô mà có. Sau khi Cố Ninh đi du lịch một tháng, mẹ Cố gọi điện thoại tới nói Cố Ninh mất tích, hắn vẫn luôn biết Cố Ninh thích chính mình bao nhiêu, lại không biết chính mình rốt cuộc có thích Cố Ninh hay không, hắn chỉ là quá quen với việc Cố Ninh vây quanh chính mình, đầu óc hắn chủ yếu dùng ở việc lên kế hoạch cho sự nghiệp và con đường tương lai của chính mình, căn bản không rảnh phân tâm đi suy nghĩ xem Cố Ninh đối với chính mình là một dạng tồn tại gì.

Nhưng ngày hôm sau hắn liền tạm dừng một hạng mục đang vô cùng gấp gáp, bay đi thành thị nơi Cố Ninh nói là đi du lịch, sau khi hạ cánh lập tức liền liên hệ với cảnh sát và truyền thông địa phương, đồng thời lợi dụng nhân mạch của chính mình nhanh chóng truyền bá tin tức Cố Ninh mất tích đi ra ngoài.

Hắn ở thành thị kia suốt một tuần, nhưng mà không hề có thu hoạch, bởi vậy mà lỡ mất dịp tốt với hạng mục kia.

Sau đó hắn bắt đầu đi làm, công tác, xã giao bình thường. Mà ở thời điểm nửa đêm hắn sẽ không hề dự triệu từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, mơ thấy Cố Ninh gặp các loại đối đãi mà người thường không chịu nổi.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi. Hắn từ nhỏ đến lớn luôn xuôi gió xuôi nước, gia đình hòa thuận, bạn bè đông đảo, ở trong các người phụ nữ cũng rất có nhân khí, thứ duy nhất đáng giá để hắn phải nỗ lực, cũng chỉ có sự nghiệp hiện tại của hắn. Nhưng ở sau khi Cố Ninh mất tích, hắn thường thường cảm giác được sợ hãi, sợ Cố Ninh rốt cuộc sẽ không về nữa.

Nhưng mặc dù là lúc ấy, hắn cũng không có cảm giác được là hắn mất đi cô. Nhưng hiện tại hắn nhìn bức ảnh trên màn hình di động này, chỉ là hai bóng dáng, đã khiến cho hắn từ sâu trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác hoảng loạn.

Hắn rốt cuộc đã hiểu, những lời Cố Ninh nói với hắn hóa ra là sự thật, cũng không phải đang giận dỗi với hắn.

Hắn không có lập tức gọi điện thoại cho Cố Ninh, mà trực tiếp gọi tới Cố gia.

Là mẹ Cố tiếp điện thoại.

Lục Gia Tử khó được có chút nóng nảy, không có hàn huyên, mà đi thẳng đến chủ đề: "Cô, là cháu, Gia Tử. Cố Ninh hiện tại vẫn đang còn làm giáo viên tại nhà sao?"

Mẹ Cố liếc mắt nhìn ba Cố bên kia một cái, làm khẩu hình Lục Gia Tử với ba Cố, sau đó mới nói: "Đúng vậy. Sao thế Gia Tử, có chuyện gì sao?"

Lục Gia Tử nói: "Vâng. Cháu tìm Ninh Ninh có chút việc. Cô có địa chỉ nhà em ấy làm gia sư không?"

Mẹ Cố nói: "Cô không có. Ninh Ninh nói sợ cô đi tìm quấy rầy con bé làm việc, cũng không cho cô địa chỉ. Cháu gọi điện hỏi con bé một chút đi."

Đúng lúc này, cửa bị gõ vang lên, ba Cố đứng dậy đi mở cửa, sau đó kinh ngạc nhìn Phương Pháp cửa ở đứng: "Tiểu Phương, sao cháu lại tới đây? Mau mau mau, vào bên trong ngồi đi!"

Phương Pháp cầm túi trái cây cười đi vào trong: "Không có việc gì. Cố Ninh gần đây ở bên kia bận, không có thời gian trở về thăm cô chú. Cháu vừa lúc tan tầm đi ngang qua bên ngoài, liền nghĩ đi lên nhìn xem."

"Ai nha! Tiểu Phương tới!" Mẹ Cố vừa thấy Phương Pháp đôi mắt đều sáng lên, đã quên chính mình vẫn còn đang gọi điện thoại cùng Lục Gia Tử, hưng phấn hô: "Thật tốt quá! Cô vừa mới nấu cơm! Đợi lát nữa cô đi xào vài món thức ăn, cháu ở lại ăn cơm nhé!"

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0