Ngón tay Cố Ninh ấn ở trên cò súng, họng súng như cũ nhắm ngay bên kia, tùy thời chuẩn bị ấn xuống cò súng, trong miệng lạnh giọng nói: "Giơ lên tay đứng lên."
"Vậy cô trước phải đảm bảo tuyệt đối sẽ không nổ súng!"
"Một——"
"Ok! Ok! Tôi đứng lên! Đừng nổ súng!" Bên kia vội vàng hô to, Cố Ninh từ bên trong kính ngắm bắn nhìn thấy một đôi tay chậm rãi duỗi ra sau ban công: "Tôi hiện tại đang từ từ đứng lên, chúng tôi không có ác ý! Xin cô ngàn vạn ngàn vạn lần không cần nổ súng!" Sau đó một cái đầu thật cẩn thận từ sau ban công dò xét ra tới, một khuôn mặt trẻ tuổi bại lộ ở trong gương ngắm bắn, nếu Cố Ninh muốn giết hắn, cũng chỉ là sự tình động một ngón tay, hắn không nhìn thấy vị trí của Cố Ninh, cho nên chỉ có thể giơ tay lên hướng tới phía trước, vẻ mặt khẩn trương: "Chúng tôi là vừa mới đến căn cứ Trung Nam, buổi tối không thể tiến vào căn cứ cần phải chờ tới ngày hôm sau, cho nên chúng tôi ở chỗ này tìm một phòng ở chuẩn bị qua một tối, không nghĩ tới nửa đêm đột nhiên có nhiều tang thi như vậy. Càng không nghĩ tới nhiều tang thi như vậy lại có thể còn có người...... bạn của tôi thật sự không phải cố ý muốn đả thương người!"
Cố Ninh quay đầu liếc mắt nhìn anh Ba một cái, anh Ba gật đầu với cô, sau đó hô lên với bên kia: "Các anh có bao nhiêu người?"
Bên kia do dự một chút, sau đó mới nói: "Sáu người. Chúng tôi còn có phụ nữ và trẻ con. Chúng tôi thật sự không phải người xấu!" Hắn vẫn luôn bắt lấy hết thảy cơ hội biện bạch, sợ chính mình sẽ bị viên đạn không biết từ nơi nào bắn tới vỡ đầu.
Anh Ba nói: "Có mấy dị năng giả?"
"Cái gì? Anh nói cái gì dị, dị năng giả? Ngượng ngùng tôi không hiểu ý của anh lắm. Tôi trước kia là học sinh đại học Kim Vĩnh ——"
Nghe được đại học Kim Vĩnh, Cố Ninh sửng sốt một chút, đôi mắt rời khỏi kính ngắm bắn, trực tiếp nhìn về phía nam sinh kia.
Trình Minh đã không nhịn được hỏi: "Anh nói anh là đại học Kim Vĩnh?"
Người trẻ tuổi không nghĩ tới sẽ bị hỏi đến vấn đề này: "Ách...... Đúng vậy, tôi là sinh viên năm ba đại học Kim Vĩnh, tôi tên Cánh Lâm Hạo...... Không phải các người cũng là đại học Kim Vĩnh chứ?!" Hắn đột nhiên kích động lên: "Vậy mọi người đều là người một nhà!"
Trình Minh nhìn về phía Cố Ninh, Cố Ninh hơi hơi gật đầu với hắn một cái, buông súng trong tay xuống.
Lúc sau hai bên gặp mặt, Cánh Lâm Hạo không có lừa bọn họ, bọn họ thật là có sáu người, trong đó bao gồm ba cô gái, một người phụ nữ mang theo một bé trai mười mấy tuổi, một nam nhân trung niên người đã nổ súng bắn trúng Phương Pháp lại bị Cố Ninh một đao trực tiếp phi vào đầu, cộng thêm Cánh Lâm Hạo. Ba cô gái hai mươi mấy tuổi nhìn thấy Trình Minh và anh Ba nâng Phương Pháp trúng đạn tiến vào, sợ tới mức sắc mặt đều trắng, tất cả đều chen tới trong một góc khẩn trương nhìn anh Ba một thân cơ bắp.
Cánh Lâm Hạo lấy súng và đao cắm trên đầu nam nhân trung niên đã chết xuống, vác súng trên vai, thanh đao trả lại cho anh Ba, nhìn thấy anh Ba đưa thanh đao lại cho Cố Ninh trong ánh mắt chợt lóe qua tia kinh dị, lại vẫn đè nén xuống tò mò của chính mình, giải thích: "Nam nhân này chúng tôi tới Trung Nam mới gặp được hắn, hắn đoạt vật tư và súng của chúng tôi, vừa nãy chính là hắn nổ súng."
Trình Minh va anh Ba đỡ Phương Pháp đến trên sô pha nằm xuống, Phương Pháp đã bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, sắc mặt trắng bệch, nhưng máu đã tạm thời ngừng chảy, cần phải nhanh chóng lấy viên đạn ra.
Cố Ninh nói với Trình Minh: "Trình Minh, cậu lưu lại nơi này chiếu cố Phương Pháp, tôi và anh Ba đi."
"Chỉ hai người?!" Trình Minh không yên tâm: "Nơi đó là địa phương nhiều tang thi nhất, chỉ hai người quá nguy hiểm!"
"Bốn người cũng nguy hiểm như vậy." Anh Ba đặt ba lô ở trên mặt đất, kéo khóa ra nói với Trình Minh: "Bên trong có dược, Cao Duyệt đều đã dán nhãn nói trúng đạn thì dùng loại nào, cậu xem đút cho Phương Pháp đi. Tôi và Cố Ninh giải quyết xong việc sẽ trở lại đây. Đừng lãng phí thời gian, Cố Ninh, chúng ta hiện tại liền đi thôi."
Cánh Lâm Hạo giãy giụa một trận, vẫn nói: "Có cái gì tôi có thể giúp được không?"
Cố Ninh liếc hắn một cái, sau đó nói: "Bảo đảm không cần lại cho anh ấy một viên đạn." Sau đó liền cầm đao kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Anh Ba và Trình Minh liếc nhau, sau đó mới đi theo phía sau Cố Ninh bước nhanh xuống cầu thang, dùng tường chắn hết cửa để tránh có tang thi xông vào, sau đó mới yên tâm đi theo Cố Ninh.
Đội ngũ giảm bớt thành hai người, tốc độ liền nhanh hơn không ít, không đến hai phút hai người đã đến trên con đường nhỏ bên cạnh một cửa hàng ăn vặt, khẩn trương nhìn đám tang thi kéo dài bước chân từ trên đường lớn đi về phía căn cứ.