Biểu tình anh Bảy Quý cũng không tốt, bọn họ đã tìm khắp trên dưới nhà, đều không có tìm được bóng dáng Cố Ninh, nhưng trên camera Cố Ninh căn bản không có đi ra cửa, trừ phi là cô trèo cửa sổ ra ngoài, nhưng là sự tình gì mới có thể khiến Cố Ninh đang nấu ăn được một nửa đột nhiên đi ra ngoài, lại còn không đi cửa chính mà trèo cửa sổ? Việc này cũng quá không phù hợp với lẽ thường. Nhưng dù không phù hợp với lẽ thường cũng phù hợp hơn việc Cố Ninh một người sống sờ sờ đột nhiên lại biến mất.
Hắn nhìn sắc mặt Quý Cửu Trạch cảm thấy có hơi chút không tốt, Quý Cửu Trạch từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra mặt, sự tình gì có cao hứng hay không rất khó xem ra được, nếu ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra sắc mặt Quý Cửu Trạch không tốt, vậy khẳng định là chuyện lớn.
Nhưng ngay cả anh Bảy Quý cũng cảm thấy việc này thực mơ hồ.
Mạt thế đã qua hơn năm giờ, thời gian bây giờ là 11 giờ sáng, bởi vì quan hệ với việc ngăn dòng tang thi, hơn nữa mấy giờ không ngừng công kích, tang thi vây thành đã bị giết hơn phân nửa, nhưng trong lòng mọi người lại không có bởi vậy mà nhẹ nhàng đi bao nhiêu.
"Hôm nay không thích hợp." Điếu thuốc trong miệng anh Ba theo hắn nói chuyện run rẩy lên xuống, hắn nhìn bầu trời đen kịt nói: "Sao trời còn chưa sáng?"
Cố Ninh cũng nhìn về phía chân trời, bình thường lúc này, dù không có mặt trời, trời cũng nên sáng, nhưng hôm nay chân trời lại một tia ánh sáng cũng không có, vẫn giống như là buổi tối. Tuy rằng trời một ngày so với một ngày sáng muộn hơn, nhưng ngày hôm qua 10 giờ rưỡi trời liền sáng, dù sáng muộn hơn cũng không có khả năng một phát là nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa một chút cảm giác sáng lên đều không có, đen kịt giống như nửa đêm, đè ở trên đỉnh đầu mọi người.
"Hôm nay sẽ không phải là không bao giờ sáng lên chứ......" Không biết người tiểu đội nào lui ra tới nghỉ ngơi nói.
Câu này không vang, nhưng lại dị thường rõ ràng.
Ở đây mỗi người nghe đến câu nói này đều cảm thấy trong lòng dâng lên hàn ý.
Cố Ninh cũng cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, cùng Trang Thần liếc nhìn nhau, đều thấy kinh hãi trong mắt đối phương.
Anh Ba tàn nhẫn rít một hơi thuốc, sau đó cười khổ nói với Cố Ninh: "Nếu là thật, vậy sự tình chúng ta lo lắng lâu nay, đã trở thành sự thật."
Cố Ninh đột nhiên nhớ tới không gian của chính mình mạc danh đóng cửa, chẳng lẽ có quan hệ với việc này sao?
Đúng lúc này, Hướng Hứa vẫn luôn đứng ở bên người Cố Ninh đột nhiên bắt lấy tay cô, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, âm thanh cũng mang theo một tia run rẩy khóc nức nở: "Chị Cố Ninh......em không cảm giác được tinh thần lực của em."
Cố Ninh còn chưa có phản ứng lại đây, gần như ngay khi Hướng Hứa nói ra những lời này, cổng lớn đột nhiên một trận hỗn loạn, tiếng thét chói tai và tiếng kêu thê lương, thảm thiết đồng thời vang lên! Đồng tử Cố Ninh chợt co chặt! Nhìn lại bên kia, đám người hỗn loạn chạy sang hai bên, lập tức liền lộ ra một mảnh đất trống trải, nơi đó có một cô gái cả người là máu nằm trên mặt đất, trên người có một con tang thi tiến hóa đang cắn xé cô.
"Tiểu Ái!" Tiểu đội Thanh Thụ bên kia kinh hô, đội trưởng Lương Nhạc một bên chạy sang bên kia một bên điều động dị năng trong cơ thể chính mình, nhưng rất nhanh cô liền dừng bước, biểu tình trên mặt cực kỳ khủng hoảng, trong khiếp sợ còn mang theo vài phần mờ mịt nói: "Dị năng của tôi đâu?!"
Đúng lúc này! Con tang thi tiến hóa đột nhiên từ trên người cô gái tên Tiểu Ái bò dậy, nhào tới Lương Nhạc đang ngây dại! Các cô gái tiểu đội Thanh Thụ lại kêu lên sợ hãi, theo bản năng muốn sử dụng dị năng, nhưng rất nhanh các cô liền phát hiện dị năng ban đầu tràn đầy ở trong cơ thể lúc này lại biến mất vô tung vô ảnh, các cô không cảm giác được bất luận cái gì.
Cố Ninh bay nhanh giơ súng nhắm ngay đầu con tang thi kia.
Cố Ninh còn chưa có kịp bóp cò súng, một con dao nhỏ đã từ bên phải cô bay đi ra ngoài, mang theo âm thanh phá không, động tác bóp cò súng của cô tức khắc khựng lại, sau đó liền nhìn thấy con dao kia vô cùng chính xác dừng ở giữa trán con tang thi tiến hóa kia. Vương Thắng duỗi tay kéo Lương Nhạc đang ngây dại ra, thi thể tang thi phanh một tiếng ngã xuống mặt đất.
Quý Cửu Trạch đi qua rút con dao nhỏ.
Nhìn thi thể cô gái bị tang thi cắn máu chảy đầm đìa, còn có thi thể tang thi tiến hóa kia, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Rất nhanh liền có người đánh gãy yên tĩnh ngắn ngủi này, một đạo âm thanh run rẩy nói: "Tôi không có dị năng."
Giống như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Âm thanh lung tung rối loạn lập tức đều vang lên
"Tôi cũng đã không còn."
"Tôi cũng đã biến mất."
......
Toàn bộ dị năng giả căn cứ đều ở chỗ này, vô luận là Trang Thần, Quý Cửu Trạch, hay là liên đội 3 cùng với người các tiểu đội dị năng khác, đều khủng hoảng phát hiện dị năng của chính mình biến mất! Không cảm thụ được dị năng trì trong cơ thể.