Sắc mặt Trương Tiểu Bạch trắng bệch, lại nghĩ đến vật tư trong không gian Cố Ninh, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Cố Ninh, dị năng không gian của cô thì sao? Cũng đã biến mất sao?"
Sắc mặt Cố Ninh tối tăm gật gật đầu.
Người liên đội 3 nghĩ đến vật tư trong không gian Cố Ninh, đều là vẻ mặt màu xanh lơ.
Anh Ba một chân nghiền nát tàn thuốc, sau đó ra vẻ nhẹ nhàng nói: "May mắn súng ống đạn dược của chúng ta đều ở ngoài, vật tư cũng đủ chúng ta chống đỡ một đoạn thời gian. Nói không chừng lúc ấy dị năng cũng đã khôi phục."
Nhưng bọn họ cũng không có bởi vậy mà cảm thấy dễ chịu hơn một chút nào, không gian tuy rằng dùng tốt nhưng đều không quan trọng bằng dị năng chữa khỏi của Cố Ninh, tuy rằng trong đội ngày thường bị các vết thương lớn lớn bé bé không ngừng, cực ít khi nhờ Cố Ninh dùng dị năng chữa khỏi, nhưng dị năng chữa khỏi của Cố Ninh ở nơi đó giống như là cho bọn họ một tầng bảo hiểm, chỉ cần không chết ngay tại chỗ, dù chỉ còn lại một hơi cũng có thể sống lại. Nhưng hiện tại bảo hiểm này không còn, loại cảm giác này so với mất đi nhiều vật tư càng làm cho mọi người khó có thể tiếp thu hơn.
Quý Cửu Trạch, Trang Thần và người liên đội 3 tuy rằng đều thay đổi sắc mặt, nhưng còn chưa có lập tức bị đánh tan, rốt cuộc vô luận là Quý Cửu Trạch, Trang Thần hay là người liên đội 3 bọn họ, ngoài dị năng thì vẫn còn có thủ đoạn bảo mệnh. Trình Minh cảm thấy vô cùng may mắn ở sau khi tiến hóa ra dị năng, dưới sự kiên trì của anh Ba và Cố Ninh, dị năng giả bọn họ mỗi ngày đều tiến hành huấn luyện thể năng, còn có cách đấu gần người và kỹ năng bắn súng.
Mà các tiểu đội dị năng giả khác lại không có tự tin như vậy, bọn họ hưởng thụ khoái cảm cường đại do dị năng mang đến, căn bản không có kiên nhẫn tập luyện kỹ năng sinh tồn của người thường, mà trong đó thậm chí có rất nhiều người trước khi tiến hóa ra dị năng ngay cả tang thi cũng chưa từng giết qua, năng lực "động thủ" cơ bản bằng không. Đặc biệt là các cô gái trong tiểu đội Thanh Thụ, thậm chí lâm vào bên trong vô cùng sợ hãi, trên từng khuôn mặt thanh tú, mỹ lệ tràn đầy lo lắng và bất an.
Cùng lúc đó, không chỉ là căn cứ Trung Nam lâm vào bên trong khủng hoảng như vậy, người trên toàn bộ thế giới đều phát hiện dị năng của chính mình đột nhiên không hề có dự triệu biến mất...... Có lẽ không thể nói không hề dự triệu, không trung đen kịt kia có lẽ chính là dự triệu.
So với khủng hoảng do thiên nhiên đem đến cho mọi người, nhóm dị năng giả đã quen với dị năng cường đại, sau khi mất đi dị năng càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Huống chi lúc này bên ngoài còn có nhiều tang thi như vậy.
Đây là ngày làm cho tất cả mọi người cảm giác vô cùng tuyệt vọng, thật lâu về sau được mọi người gọi là vĩnh dạ, cũng được gọi là ác mộng của dị năng giả.
Dị năng biến mất, tang thi bên ngoài lại không có biến mất, càng làm cho nhân tâm sinh ra tuyệt vọng chính là dị năng của dị năng giả biến mất, nhưng tang thi tiến hóa vẫn bảo lưu được năng lực tiến hóa của nó. May mắn trải qua hơn phân nửa đêm chiến đấu đã tiêu diệt tuyệt đại bộ phận tang thi tiến hóa.
"Các anh đi đâu?" Trang Thần lạnh giọng hỏi.
Lúc này thế nhưng có mấy tiểu đội tính toán lặng yên rời đi.
Lương Nhạc xoay người lại nhìn Trang Thần, trong ánh mắt cô không có quang mang ngày thường, cả người đều vô cùng ảm đạm, cô cười khổ với Trang Thần một chút: "Dị năng của chúng tôi đều đã biến mất, còn lưu lại nơi này làm gì?"
Ánh mắt Trang Thần lạnh băng xẹt qua trên mặt người các tiểu đội kia, lạnh lùng nói: "Vậy các người hiện tại chuẩn bị trở về chờ chết sao? Nếu tang thi vọt vào trong, tất cả mọi người đều chết."
Anh Ba nói: "Các người hiện tại tuy rằng không có dị năng, nhưng nói đến việc giết tang thi, các người khẳng định mạnh hơn so với người thường trong căn cứ rất nhiều. Hiện tại bên ngoài căn cứ nơi nơi đều là tang thi, các người dù có muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được, mọi người hiện tại đều là người trên cùng một thuyền, nếu không thể đồng tâm hiệp lực đối kháng tang thi, vậy chỉ có chờ tang thi công tiến vào mọi người cùng chết."
Sắc mặt của mấy tiểu đội khác đều âm tình bất định.
Ngoại trừ liên đội 3 vẫn luôn không nhúc nhích, tiểu đội Trương Ký cũng không có động tác rời đi.
Lúc này Viên Qua đội trưởng tiểu đội Sinh Tồn cắn răng một cái, nói: "Bọn họ nói rất đúng. Nếu tang thi công vào được chúng ta cũng không trốn thoát." Trong đội ngũ của hắn đều là những người trẻ tầm mười mấy tuổi, đúng tuổi nhiệt huyết, sôi nổi hưởng ứng quyết định lưu lại.
Ba tiểu đội khác đều rõ ràng có chút do dự.
"Đội trưởng, chúng ta cũng lưu lại đi." Dị năng giả hệ mộc Lý Hân trong tiểu đội Thanh Thụ đột nhiên rút con dao mang theo người ra, nói: "Thêm một người liền nhiều thêm một phần lực lượng. Chúng ta hiện tại tuy rằng đã không có dị năng, nhưng chúng ta đều đã từng chiến đấu cùng tang thi, tổng so với người thường vẫn tốt hơn. Nếu hiện tại chúng ta không đứng ra, dù cho có căn cứ bảo vệ, chẳng lẽ chúng ta lại muốn biến thành bộ dáng trước kia sao?"