Những người khác không biết người tiểu đội Thanh Thụ trước kia là bộ dáng gì, nhưng lời này của Lý Hân vừa nói ra, biểu tình của các đội viên tiểu đội Thanh Thụ đều có chút biến hóa.
"Mặc kệ có dị năng hay không, tôi đều không nghĩ trở lại những ngày như trước kia." Một cô gái nói, đi ra kiên định đứng ở bên người Lý Hân.
Lý Hân tiếp tục nói với Lương Nhạc: "Đội trưởng, chị trước kia đã nói với chúng tôi, dù cho tới mạt thế nữ nhân cũng không nên dựa vào nam nhân để sinh tồn. Nếu hôm nay chúng ta rời đi, về sau chúng ta còn có thể nắm chắc nói ra những lời như vậy sao? Dù cho chúng ta không có dị năng, nhưng cũng có thể giết tang thi!"
Cô vì chứng minh lời nói của chính mình, hướng tới cửa lớn, lưới sắt ngoài cửa lớn đã sớm bị áp sụp, một bức tường đất được dựng lên, rất nhiều tang thi đều dẫm lên thi thể các tang thi khác trèo qua bức tường đất này bò tới trên cửa lớn, với tay vào trong loạn bắt. Lý Hân lấy hết can đảm hướng tới đầu một con tang thi thọc qua, lập tức liền xuyên thủng đầu con tang thi, cô hưng phấn quay đầu lại, hô với Lương Nhạc các cô: "Các chị xem ——" Lời còn chưa nói hết, đầu cô đột nhiên ngửa ra sau! Bị dọa phát ra một tiếng thét chói tai, tóc đuôi ngựa của cô bị một con tang thi bắt lấy dùng sức kéo tới trên cửa sắt. Các con tang thi bên cạnh lập tức liền xồ đến giơ tay về phía cô, ấn cô ở trên cửa sắt, sau đó thò đầu qua muốn cắn cô.
Lý Hân tuy rằng thoạt nhìn lớn mật, nhưng bị bắt lấy như vậy cũng không nhịn được la hoảng lên! Bên kia, người tiểu đội Thanh Thụ thậm chí còn sợ tới mức không được, tất cả đều lập tức chạy tới nghĩ cách cứu viện Lý Hân.
Tốc độ của Cố Ninh so với các cô nhanh hơn nhiều, không có chút nào do dự giơ tay chém xuống, mấy bàn tay tang thi bắt lấy Lý Hân đã bị chém rớt vài cái, Cố Ninh một đao một đao đâm vào đầu những con tang thi còn dư lại.
Tiểu đội Thanh Thụ chạy tới vội vàng cuống quít kéo Lý Hân từ trong tay tang thi ra, sau đó kéo cô hai chân nhũn ra tới một bên.
Lương Nhạc hỏi: "Lý Hân, cô không sao chứ?!"
Lý Hân có chút kinh hồn chưa định, nhưng vẫn cố giả vờ trấn định nói: "Tôi không có việc gì."
Cố Ninh duỗi tay đẩy con tang thi bị cô cắm thủng đầu ra, sau đó đi đến bên cạnh Lý Hân ngồi xổm xuống, xốc cổ áo cô lên, cổ cô bị rách ra một vết thương máu.
Lương Nhạc vừa thấy miệng vết thương kia, sắc mặt tức khắc liền thay đổi, hẳn là vừa rồi bị tang thi tóm bị thương, dị năng giả có thể miễn dịch với virus tang thi bình thường, nhưng các cô hiện tại đã mất đi dị năng...... cô đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh.
"Là vết thương do tang thi làm ra." Cố Ninh trầm giọng nói.
Lý Hân sau đó mới phát giác ra đau đớn, đồng thời tâm trầm xuống, tuy rằng muốn kiệt lực bảo trì trấn định nhưng âm thanh vẫn có chút phát run, cô bắt lấy tay Cố Ninh: "Tôi không nghĩ biến thành tang thi, nếu chờ chút nữa tôi chuyển hóa, phiền toái chị......"
"Yên tâm. Không chết được." Cố Ninh bình tĩnh kéo lại cổ áo cô, sau đó hô với Dịch Thiếu Khanh ở bên kia: "Dịch Thiếu Khanh! Đem thuốc giải độc lại đây!"
"Bị cắn sao?" Dịch Thiếu Khanh dẫn theo cái rương chạy chậm lại đây. Hắn vẫn luôn cầm thuốc giải độc theo người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Cố Ninh nói: "Không phải, bị cào, đã cảm nhiễm."
Dịch Thiếu Khanh mở cái rương ra, bên trong tràn đầy thuốc giải độc màu xanh lục.
"Đây là cái gì?" Lương Nhạc hỏi. Sự tình thuốc giải độc Chung chủ nhiệm cũng không có báo cho tiểu đội dị năng giả, cho nên ngoại trừ Ngũ Tinh Đại Đội thì cũng chỉ có liên đội 3 và Chung chủ nhiệm biết.
"Thuốc giải độc virus tang thi." Cố Ninh giải thích thay: "Nhưng chỉ có thể giải được virus tang thi bình thường."
"Thuốc giải độc đã nghiên cứu chế tạo ra tới?" Trương Ký bọn họ đều vây quanh lại đây, ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm một rương thuốc giải độc của Dịch Thiếu Khanh.
Dịch Thiếu Khanh lấy ra một ống thuốc giải độc, cùng một cái ống tiêm mới, sau đó đóng cái rương lại, ngăn cách ánh mắt quá mức lửa nóng, trực tiếp giao cho Trang Thần, mới tiếp tục tiêm vào cho Lý Hân.
"Cảm ơn." Cảm giác sinh mệnh mất mà tìm lại được làm cho Lý Hân lệ nóng doanh tròng, nhưng vẫn nhịn xuống không có rớt nước mắt.
Dịch Thiếu Khanh nói: "Nếu không phải cô trước đó đã dũng cảm đứng ra, tôi sẽ không bỏ được cho cô dùng." Lại chớp mắt với Lý Hân, cười nói: "Đây là khích lệ."
Lý Hân nín khóc mỉm cười, lại lần nữa nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
Dịch Thiếu Khanh đứng lên nói với Lương Nhạc: "Cô ấy đại khái sẽ có mười phút cảm thấy choáng váng. Các cô trước đỡ cô ấy đến một bên nghỉ ngơi đi." Tiếp theo hắn tiếp nhận chiếc rương từ trong tay Trang Thần, quơ quơ với các ánh mắt lửa nóng, sau đó cười tủm tỉm nói: "Nếu các vị vẫn muốn đi, như vậy, nhẹ nhàng."