Cậu bé Lý Dễ kia chỉ nói một câu: "Bọn họ ở cửa giết tang thi." Sau đó ở trong tiếng oán giận của đám bạn cùng nhau đi xa.
Thiếu niên như vậy ở trong căn cứ có rất nhiều, mất đi ba mẹ, mất đi người thân, không nơi nương tựa, thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau liền tụ tập lại, Chung chủ nhiệm ngẫu nhiên sẽ an bài chút việc ho bọn họ làm, cho bọn họ chút vật tư miễn cưỡng có thể không đói chết, trong căn cứ không có người nguyện ý tiếp nhận thiếu niên như vậy, dù là liên đội 3 cũng ý thức được bọn họ không có khả năng tiếp thu mọi cô nhi, sau khi đến căn cứ Trung Nam cũng không có lại tiếp tục thu lưu trẻ con mới.
Cố Ninh cầm túi nhìn thiếu niên chậm rãi đi xa, Trang Thần cũng nhìn chăm chú vào thiếu niên gầy yếu kia, cảm khái nói: "Đây đại khái chính là tương lai của thế giới này mà trước kia em đã từng nói qua đi......"
Trong ánh mắt thiếu niên lập loè tia sáng quật cường, làm một sự tình ở trong quan điểm của hắn cũng không phải quá ghê gớm gì, lại ở trong lúc vô tình làm Cố Ninh suýt lâm vào hắc ám được kéo ra ngoài ánh sáng.
Trang Thần nhìn hàn ý trên mặt Cố Ninh dần dần tan rã, lặng lẽ thở phào ở trong lòng, vừa rồi sắc mặt Cố Ninh thật là làm cô xem mà hãi hùng khiếp vía.
Cao Duyệt từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy tình hình phía dưới như vậy cũng hơi kinh hãi.
Cố Ninh hỏi: "Người của chúng ta có bị thương không?"
Cao Duyệt nhìn mấy nam nhân bị thương kia, sắc mặt không tốt: "Cánh tay của Từng Tiểu Thụ bị đao cắt trúng, may mà không có chém tới xương, chị đã xử lý xong. Những người khác đều không bị thương, chỉ là đám trẻ bị chút kinh hãi."
Trương Tiểu Bạch hung tợn hỏi: "Anh Ba, những người này xử lý như thế nào?"
Những người này cũng không dám xin tha, sợ chọc giận bọn họ đổi lấy kết cục càng thêm thê thảm, chỉ tận lực lộ ra biểu tình đáng thương, hy vọng bọn họ có thể tha thứ, rốt cuộc đội viên liên đội 3 ngày thường ở trong căn cứ ngẫu nhiên cũng đưa một ít vật tư cho gia đình có ông lão và trẻ nhỏ, đủ để thấy bọn họ vẫn có thiện tâm......
Anh Ba nhìn về phía Cố Ninh, trong ánh mắt có vài phần tàn nhẫn, hắn vẫn luôn duy trì phong cách hành sự của quân nhân, khác với bề ngoài thoạt nhìn cường hãn hung ác, anh Ba kỳ thật vẫn luôn có một trái tim giàu lòng nhân ái, mỗi ngày đều dặn dò người trong đội đi ra bên ngoài xem có người có nhu cầu cấp bách cần trợ giúp hay không, ở thời điểm tất yếu cứu tế một chút, mà lúc này mọi thương hại của hắn đều biến thành phẫn nộ. Vô pháp tưởng tượng đám người mà bọn họ ở phía trước mạo hiểm sinh mệnh bảo hộ lại có thể ở sau lưng cướp bóc vật tư của bọn họ, thậm chí nếu không phải bọn họ phát hiện kịp thời, Từng Tiểu Thụ sẽ bị bọn họ không chút do dự giết hại!
Anh Ba nảy sinh ác độc nói: "Băm tay trái của bọn họ, tìm ra hết đám người có liên quan, trực tiếp giết chết."
Mấy tên lưu manh bị bắt vừa nghe anh Ba nói như vậy đều ngây dại, không nghĩ tới hắn sẽ tàn nhẫn như vậy, băm tay?! Ở thời điểm tài nguyên chữa bệnh thiếu thốn, bị băm tay có thể sống sót được hay không cũng khó nói, dù cho có sống được, mất đi một bàn tay bọn họ còn có thể sống nổi bao lâu? Đám người sau khi phản ứng lại đây đều bắt đầu khóc lóc tê tâm liệt phế xin tha, tên lưu manh khởi sự sợ tới mức mặt không còn chút máu, run rẩy không thôi.
"Làm sao vậy?! Đã xảy ra chuyện gì?!" Đúng lúc này, một đội hộ vệ lưu lại phụ trách tuần tra đẩy đám người ra đi đến.
Mấy tên lưu manh vừa thấy đội hộ vệ tới, tức khắc đều kêu cha gọi mẹ cầu cứu, thậm chí còn cầu đội hộ vệ mang bọn họ về nhốt lại. Theo quy định, người cướp bóc trong căn cứ cũng chỉ bị đội hộ vệ đánh một trận, sau đó nhốt mười ngày không cho ăn cơm mà thôi, dù thế nào cũng tốt hơn so với bị chém tay!
Đội trưởng đội hộ vệ vừa thấy tình huống này liền biết đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy những người liên đội 3 đều mặt lạnh lùng, ánh mắt như là kiếm chọc lên trên mặt hắn, nếu là ngày thường, không gặp được thì thôi, nhưng nếu gặp được vì giữ gìn uy nghiêm của đội hộ vệ bọn họ, như thế nào cũng sẽ mang những người này về chính mình xử lý. Nhưng đây chính là liên đội 3! Dù cho không có dị năng cũng là sát tinh! Ngay cả đứa trẻ mười mấy tuổi trong đội ngũ cũng dám giết tang thi mà không chớp mắt, dù cho hắn ba cái lá gan hắn cũng không dám chọc đám sát tinh này, lập tức liền xả ra một nụ cười hiền lành nói với anh Ba: "Anh Ba, chúng tôi chỉ là lại đây nhìn xem, nếu không có chuyện gì chúng tôi đi trước." Thấy anh Ba ngầm đồng ý, sau đó mới tiếp đón thuộc hạ của chính mình không chút do dự quay đầu rời đi.