Quần chúng vây xem đều đã nhìn ra, ngay cả đội hộ vệ cũng sợ liên đội 3 này, bọn họ không quá hiểu, trước kia tiểu đội dị năng giả này còn có dị năng, đội hộ vệ kiêng kị bọn họ còn có lý do, nhưng hiện tại những người này đều không có dị năng, sao còn sợ bọn họ như vậy?
Mấy tên lưu manh vừa mới dâng lên một tia hy vọng thấy đội hộ vệ lại có thể coi như không thấy được rời đi, lập tức liền biết bọn họ hôm nay sẽ phải chết, băm tay sẽ không chạy được, ngay cả xin tha cũng không có tâm tình hô, tất cả đều là vẻ tâm như tro tàn, nhưng khi bọn hắn bị Trương Tiểu Bạch kéo tới sau nhà lại bắt đầu kịch liệt giãy giụa lên, tuy nhiên đổi lại chỉ là một trận hành hung.
Lúc sau, từ sau nhà truyền đến từng tiếng kêu thê lương, thảm thiết làm tất cả người ở đây đều rùng mình một cái.
Quần chúng vây xem cũng không phải không có người nổi lên tâm tư, lúc này cũng nghĩ lại mà sợ.
Về phần người khởi sự, bởi vì trời tối cho nên phải phí một phen công phu, sau khi bắt được trực tiếp giết chết, thi thể bị xử lý như thi thể tang thi, vận chuyển đến bờ sông đốt.
Đem thi thể tang thi lên xe, lại chạy xe đến bờ sông cách căn cứ mấy km, lại dỡ thi thể tang thi xuống, đây là một phần công tác vô cùng ghê tởm, nhưng căn cứ trả vật tư cao, vẫn có không ít người báo danh, đoàn đội thiếu niên Lý Dễ cũng báo danh, bởi vì tuổi quá nhỏ, công tác ngày thường bọn họ có thể làm được không nhiều lắm, trước kia còn có thể ở thời điểm xây tường vây hỗ trợ dọn gạch, nhưng thù lao quá thấp, chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho bản thân bọn họ sống tạm. Dọn thi thể tang thi một ngày lại có thể được đến một cân vật tư, dọn mấy ngày liền có thể kiếm được mấy cân vật tư, đối với đám thiếu niên tới nói, đây là một khoản lớn. Huống chi, tuy rằng đã bị rửa sạch qua một lần, thi thể tang thi tiến hóa ở cổng lớn đều bị đập vỡ đầu lấy tinh hạch ra, nhưng bên ngoài vẫn sẽ có cá lọt lưới, hiện tại tuy rằng dị năng biến mất, nhưng ai biết tinh hạch có thể còn có tác dụng hay không? Nếu vận khí tốt nói không chừng còn có thể nhặt được tinh hạch.
Lý Dễ đeo khẩu trang, căn cứ còn tính là hào phóng, mỗi người đều được phát một đôi bao tay, nhưng mùi hôi thối dày đặc vẫn xuyên qua được khẩu trang, làm người có một loại cảm giác hít thở không thông, hôm nay đã là ngày tiếp theo hắn dọn thi thể, động tác máy móc mà thành thạo, cùng đồng bạn nâng tang thi lên xe, hắn đã không biết đây là thi thể số bao nhiêu hôm nay hắn nâng đến trên xe, ít nhất cũng phải 300, khả năng là 400, thậm chí có thể là 500? Hắn không đếm được. Đồng hồ dạ quang trên tay hắn biểu hiện thời gian là 5 giờ rưỡi chiều, qua nửa tiếng đồng hồ nữa là hết ca, cánh tay hắn vừa mỏi vừa đau, sau khi trở lại lều trại hắn cái gì cũng không muốn làm, chỉ nghĩ nằm ngủ một buổi tối.
"Lý Dễ sao thế?" Thiếu niên canh lều trại khảy củi gỗ trong đống lửa, có chút cảnh giác nhìn nam nhân trẻ tuổi lại đây hỏi thăm tin tức của Lý Dễ: "Anh tìm cậu ta làm cái gì?"
Nam nhân trẻ tuổi hiền lành nói: "Anh có chút đồ muốn cho cậu ta, cậu ta không ở nơi này sao?" Trong tay hắn cầm một cái túi, bên trong đựng tràn đầy vật tư.
Thiếu niên nương ngọn lửa đột nhiên nhận ra nam nhân trẻ tuổi trước mắt, thiếu niên giật mình nhìn hắn, lắp bắp nói: "Anh, anh có phải dị năng giả hệ phong ở liên đội 3 hay không?!" Hắn lắp bắp hỏi, trong đôi mắt nhảy lên hình ảnh ngọn lửa, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tò mò và sùng bái.
Nam nhân trẻ tuổi ngược lại sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Em nhận ra anh sao?" Nam nhân trẻ tuổi này đúng là Trình Minh, trong tay hắn xách một túi vật tư là Cố Ninh cố ý dặn dò hắn mang đi cho một thiếu niên tên Lý Dễ.
Thiếu niên kích động không thôi: "Em đã thấy anh giết tang thi! Lưỡi dao gió vèo vèo vèo bay ra ngoài! Quá soái! Quả thực soái muốn chết!" Nói tới đây hắn đột nhiên ý thức được cái gì, giọng nói khựng lại, thật cẩn thận liếc mắt nhìn Trình Minh một cái, thẳng đến khi xác nhận trên mặt Trình Minh cũng không có bất luận biểu tình tức giận gì hắn mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, đầy mặt chờ mong nhìn Trình Minh nói: "Ngài có thể ký tên cho em được không?" Ngay cả xưng hô cũng biến thành ngài.
Trình Minh sửng sốt, có chút không biết nên khóc hay cười: "Ký tên?"
"Ngài từ từ!" Tiểu thiếu niên nói, bay nhanh chui vào trong lều trại, ở bên trong sờ soạng nửa ngày mới lấy ra được một cái bút bi, đưa cho Trình Minh sau đó dùng tay kéo khóa áo khoác của chính mình xuống, lộ ra mặt trong màu trắng dơ hề hề, mắt trông mong nhìn Trình Minh nói: "Có thể ký ở nơi này được không?"