Trình Minh cầm bút bi có chút ngơ ngẩn, sau đó cong lưng xuống, ở trong ánh mắt vui sướng của thiếu niên, vô cùng nghiêm túc ký tên của hắn lên phần áo trước ngực.
"Cảm ơn ngài!" Cậu thiếu niên nhìn chữ ký trên áo chính mình, cao hứng nói cảm ơn, thật cẩn thận kéo khóa áo khoác sau đó đột nhiên nhớ tới Trình Minh là có việc tìm hắn, vội vàng nói: "Đúng rồi! Ngài là tới tìm Lý Dễ sao? Cậu ấy đi ra ngoài dọn tang thi. Một lát nữa cậu ấy sẽ trở lại, ngài xem ngài có muốn ở chỗ này chờ một lát hay không." Hắn nói, mắt nhỏ nhìn Trình Minh, đầy mặt chờ mong.
Trình Minh cười một chút: "Anh sẽ ở đây chờ một lát."
Thiếu niên vội vàng dọn ghế lại đây cho Trình Minh ngồi: "Ngài ngồi sưởi ấm đi!" Sau đó chính mình ngồi ở một bên khác của đống lửa.
Trong lòng Trình Minh khẽ nhúc nhích, hỏi: "Buổi tối em đã ăn cái gì chưa?"
"Đã ăn rồi!" Thiếu niên vội vàng nói: "Ngày hôm qua em đi ra bên ngoài dọn tang thi một ngày, căn cứ đã phát một cân vật tư cho em! Đủ ăn được mấy ngày!" Hắn không hề cố kỵ nói chuyện cùng Trình Minh, chân thành đáng yêu, dừng một chút, do dự một chút, sau đó hỏi: "Em còn nửa hộp cá, ngài muốn ăn một chút không?" Nói tới đây hắn còn không nhịn được liếm đầu lưỡi một chút, tựa hồ nhớ lại hương vị chiều nay.
Trình Minh nhìn thiếu niên bởi vì trường kỳ không đủ dinh dưỡng mà hóp cả hai má, nhưng hai mắt lại vẫn sáng ngời, so sánh với đám trẻ trong đội ngũ được bọn họ nuôi cho sắc mặt hồng nhuận, cảm thấy có hơi chút chua xót.
Hắn đột nhiên đứng lên, nói với thiếu niên cũng theo bản năng đứng lên, đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn: "Anh hiện tại có việc phải rời khỏi một lúc, chút nữa lại trở về, nếu Lý Dễ trở về, em giúp anh bảo cậu ấy chờ ở chỗ này một chút."
"A? Vâng! Vâng! Ngài yên tâm!" Thiếu niên nghe được Trình Minh còn nói sẽ quay lại, tức khắc vui vẻ ra mặt, đáp ứng.
Trình Minh duỗi tay sờ sờ mái tóc của thiếu niên, cười cười với hắn, sau đó xoay người rời đi, hắn làm ra một quyết định, hắn phải làm một chút sự tình, tuy rằng biết khả năng sẽ không thành công, nhưng hắn cần phải đi làm.
Trong phòng khách điểm một ngọn nến, làm công cụ chiếu sáng duy nhất, ánh sáng trong phòng vô cùng tối tăm, mọi người ngồi ở trong phòng đều bởi vì ánh nến nhảy lên mà lúc sáng lúc tối.
"Ý của cậu là muốn đón nhận tất cả thiếu niên về nuôi?" Trong tay anh Ba kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa, hắn ở phương diện này phá lệ có phong độ, khi có phụ nữ ở trong nhà tuyệt đối sẽ không châm thuốc, hắn nhìn chằm chằm Trình Minh: "Việc này trước đây chúng ta đã từng thảo luận qua. Điều kiện hiện tại của chúng ta so với thời điểm kia thậm chí còn ác liệt hơn nhiều. Không gian của Cố Ninh bị đóng, nghĩa là chúng ta đã tổn thất một số lượng vật tư lớn, lượng vật tư hiện tại của chúng ta không chống chịu được bao lâu."
Những người khác đều không nói gì, Cố Ninh rũ mắt, như suy tư gì.
Trình Minh nhấp chặt môi, miệng mấp máy vài cái, vẫn nói: "Thật sự không có cách nào sao?"
"Ngô Sâm đã có thể đi theo chúng ta đi ra ngoài, Hòa Hòa và Tả Hữu mấy ngày hôm trước ở cửa lớn căn cứ biểu hiện cũng thực không tồi, trong đám đứa trẻ kia còn có mấy đứa cũng không tồi, lại qua một thời gian cũng có thể mang đi ra ngoài." Cố Ninh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói, sau đó chuyển đề tài, nói với anh Ba: "Thành lập một đội thiếu niên dự bị thì thế nào? Lấy một tháng làm kỳ hạn, huấn luyện cùng những đứa trẻ khác, nếu qua được khảo hạch lại cho bọn chúng trở thành đội viên chính thức. Chi phí ăn ở trước khi trở thành đội viên chính thức......"
Cố Ninh dừng một chút, tuy rằng là ở trong nhà, nhưng người to con như Cục Đá, La Long cũng phải mặc áo bông, mà trên người cậu thiếu niên Lý Dễ kia lại chỉ mặc áo thu đơn bạc. Thời tiết lạnh như vậy, hơn nữa không có ánh sáng mặt trời, thiếu niên gầy yếu tuyệt đối không chịu nổi mùa đông dài đằng đẵng nãy, hơn nữa thời tiết như vậy, thiếu niên muốn tự đi ra ngoài tìm thực vật sẽ khó khăn cỡ nào? Nhưng bàn tay đã bị đông lạnh đến đỏ bừng lại vẫn quật cường trả lại số lượng vật tư không ít cho cô...... Cố Ninh nhớ tới đôi mắt đen nhánh, quật cường kia, nói tiếp: "Nói một tiếng với chỗ quản lý, chuyển phòng trống ở lầu hai cho chúng ta, sau đó cho bọn họ dọn đến ở. Về phần vật tư, số lượng vật tư hiện tại của chúng ta, dù thêm bọn họ cũng vẫn đủ để vượt qua mùa đông này, thời điểm chúng ta đi khu Bảo Tây bên kia cũng thấy nơi đó chưa bị cướp đoạt quá mức, điều chỉnh một đoạn thời gian sau đó chúng ta có thể đi ra ngoài sưu tập một chút vật tư trở về."
Trong phòng một mảnh trầm mặc.
Chị Hồng tạm dừng động tác cuộn sợi len trong tay, ngẩng đầu lên nói: "Căn cứ này tổng cộng có mười mấy vạn người, chỉ tính cô nhi tầm tuổi này dù không đến mấy vạn, cũng khẳng định phải có một hai ngàn, chúng ta thu nhận tất cả hay chỉ một vài đứa? Nếu người nhiều lên, vật tư của chúng ta sẽ không chống chịu được bao lâu. Thời điểm trước kia khi chúng ta còn tốt cũng không có nhận người mới tiến vào, tình huống hiện tại ngược lại còn muốn nhận thêm người mới, cô cảm thấy chúng ta nên suy xét xem có gánh được hay không."