Chị Hồng đánh gãy đạo trưởng Giả suy nghĩ: "Những người đó làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tính toán cùng đưa tới thủ đô sao? Hiện tại đã không chỉ là vấn đề cung cấp chỗ ở cho bọn họ."
"Bọn họ giống như đang thương lượng." Mấy người Cánh Lâm Hạo, Trần Văn đều đứng ở bên ngoài xe gió lùa, lúc này xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thấy đèn bên trong xe buýt sáng lên, bên trong đều là người liên đội 3, một người ngoài cũng không có.
Cánh Lâm Hạo cẩn thận xoa dao trong tay chính mình, nghe được Trần Văn nói liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên kia, nói: "Phỏng chừng là thương lượng kế tiếp muốn đi đâu?"
Trần Văn thấp giọng nói: "Cũng có khả năng đang thương lượng xử lý chúng ta như thế nào."
Cánh Lâm Hạo nhìn cô một cái, động tác trên tay chậm lại: "Ý gì?"
Trần Văn nói: "Anh chẳng lẽ không biết sao, chúng ta lưu lại hay là đi, chính chúng ta không có quyền lựa chọn, quyền lựa chọn ở chỗ bọn họ." Cô liếc mắt nhìn Cánh Lâm Hạo một cái, sau đó nói: "Tỷ lệ anh lưu lại vẫn là rất lớn, nhưng chúng tôi thì khác......" Người cô nói đương nhiên chính là mấy cô gái các cô và người phụ nữ mang theo con.
Cánh Lâm Hạo nhìn chằm chằm Trần Văn nói: "Tôi thấy trước đó cô và La Long đi lại rất gần......"
Trong lòng Trần Văn hơi kinh ngạc: "A?"
Cánh Lâm Hạo cười cười, nói: "Không có gì. Tôi đi lên trên." Hắn chỉ chỉ nóc xe, sau đó liền xoay người đi đến đuôi xe.
Trần Văn nhìn Cánh Lâm Hạo bò lên trên nóc xe, được Trình Minh trên nóc xe kéo một phen, Cánh Lâm Hạo không biết nói câu gì cùng Trình Minh, Trình Minh cười cười, thoạt nhìn quan hệ vô cùng hòa thuận —— ánh mắt Trần Văn hơi trầm xuống, Cánh Lâm Hạo này nghe nói là bạn cùng trường với Trình Minh, Cố Ninh kia, nghe nói cũng học cùng trường bọn họ. Theo mấy ngày nay cô quan sát, Cố Ninh và Trình Minh đều là nhân vật trung tâm trong liên đội 3, có tầng quan hệ này, tỷ lệ Cánh Lâm Hạo lưu lại sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Tôi cảm thấy có thể giữ lại Cánh Lâm Hạo quan sát một trận." Người trong xe vẫn còn thảo luận, Phương Pháp chủ động nói: "Mấy ngày nay ở chung thấy cậu ta cũng không tệ lắm, hơn nữa cậu ta và Trình Minh, Cố Ninh đều học chung một trường, ngày đó thời điểm chúng tôi từ bên ngoài trở về cũng ít nhiều nhờ có cậu ta."
Vết thương trên bụng hắn cũng hoặc nhiều hoặc ít có hơi chút quan hệ với Cánh Lâm Hạo, nhưng rốt cuộc cũng không phải Cánh Lâm Hạo bắn, hơn nữa sau đó Cánh Lâm Hạo biểu hiện áy náy và rất chiếu cố Phương Pháp, vượt qua trách nhiệm mà hắn hẳn nên phụ trách, cũng làm Phương Pháp cảm thấy nhân phẩm của Cánh Lâm Hạo không kém.
"Tôi cũng cảm thấy Cánh Lâm Hạo không tồi." Chung Húc nói: "Thời điểm chúng ta chạy trốn nguy hiểm như vậy, mọi người theo bản năng đều sẽ chạy ở đằng trước. Nhưng không có người an bài, Cánh Lâm Hạo lại rất tự giác mà chạy ở sau cùng, lên xe cũng sau mọi người. Loại thời điểm này tôi cảm thấy không giả vờ được. Hơn nữa kỹ năng bắn súng của cậu ta cũng không tồi. Tôi kiến nghị chúng ta có thể mang theo cậu ta, trước để cậu ta vào trong đội dự bị quan sát một trận, sau đó lại quyết định muốn cho cậu ta chính thức nhập đội hay không."
Nhân khí của Cánh Lâm Hạo ở liên đội 3 hiển nhiên không tồi, đại bộ phận người đã từng giao tiếp với hắn đều thực tán đồng cho hắn lưu lại.
Cục Đá hỏi: "Còn những người khác thì sao? Mấy cô gái và người phụ nữ mang theo con trai...... Còn có mấy người hôm nay lên xe."
Chị Hồng nhìn La Long trầm mặc không lên tiếng lại rõ ràng có chút nôn nóng, nói: "Mấy việc như giặt quần áo, nấu cơm, còn có chiếu cố trẻ con trong đội, sau đợt này nói không chừng cũng sẽ gia tăng người bệnh, ngày thường cũng chỉ có tôi, chị Cố và Mộng Dao, sợ là chiếu cố không hết, trước cứ giữ lại đi, giống như Cánh Lâm Hạo trước tính là đội viên dự bị, xem biểu hiện lại nói. Về phần mấy người hôm nay lên xe......"
"Người phụ nữ kia tôi muốn lưu lại." Cao Duyệt chưa từng phát ngôn khi đội ngũ thương lượng việc gì đột nhiên lại đánh gãy chị Hồng, nói: "Tôi đã tiêm cho cô ta 1 mũi thuốc giải độc, tôi phải giữa lại rút máu cô ta để tiếp tục quan sát. Những người khác tùy tiện mọi người."
Mấy người đã từng bị Cao Duyệt rút máu nghe Cao Duyệt nói xong đều đồng thời lắc lư một cái.
Anh Ba nói: "Vậy chờ bên này xong việc, Chung Húc, cậu đi cho bọn họ một cái đèn pin, nước và đồ ăn trong hai ngày, để cho bản thân bọn họ tự tìm đường sống đi."
Chung Húc nhận mệnh nói: "Em đã biết mà, mỗi lần nói mấy chuyện như vậy, đều là em đi làm."
Anh Ba nói: "Buổi tối hôm nay cứ tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này một chút. Hiện tại là hơn 5 giờ, mọi người nghỉ ngơi một chút, 10 giờ sáng mai xuất phát."
Chung Húc đi tìm mấy nam nhân kia, nói bọn họ rời đi, bọn họ không thuận theo không buông tha, không chịu đi, cuối cùng vẫn là bị Điền Phi bọn họ dùng súng buộc rời đi, trước khi đi trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói lời không sạch sẽ, mấy người Điền Phi nổi giận trực tiếp đoạt lại hết vật tư đã cho bọn họ.