Cố Ninh xoay người trở về phòng.
Phương Lâm đang muốn xuống chỗ ngoặt cầu thang, liền nhìn thấy nơi đó có một người đứng, tức khắc hoảng sợ, kinh hô một tiếng, người nọ liền nói: "Phương Lâm, là anh."
"Là anh sao!" Phương Lâm tức giận nhìn Lục Gia Tử đứng ở nơi đó, nói: "Anh ở chỗ này chuyên môn chờ làm em sợ sao?"
Lục Gia Tử trực tiếp hỏi: "Em an bài mấy gian phòng cho bọn họ?"
"Một gian nha!" Phương Lâm còn bổ sung: "Anh yên tâm đi! Trong gian phòng kia có giường lớn, đủ cho hai người ngủ!"
Lục Gia Tử cảm giác có cây búa mạnh mẽ đập một cái vào ngực chính mình: "Bọn họ ngủ chung một phòng sao?"
"Đúng vậy! Anh làm gì mà lại hỏi thăm người ta nha!" Phương Lâm đột nhiên đè thấp âm thanh, thần bí hề hề hỏi: "Anh Lục, anh trước kia có phải cùng chị kia là một đôi hay không?"
Ánh mắt Lục Gia Tử sâu kín nhìn cô: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Em lại không phải người mù, anh vừa thấy cô ấy, hồn đều ném." Phương Lâm nói, còn không quên thọc một đao: "Nhưng anh cũng đừng nghĩ, anh nhìn xem người bạn trai kia của chị ấy, vừa cao lại vừa soái! Em còn chưa từng gặp qua nam nhân nào lớn lên soái như vậy! Chị ấy sẽ không thích lại anh!" Cô nói xong liền giơ ngọn nến vui sướng đi xuống lầu.
Lưu lại một mình Lục Gia Tử đứng ở hàng hiên thất hồn lạc phách.
......
Quý Cửu Trạch ngủ thật sự trầm, xem ra thật là mệt tới cực điểm.
Cố Ninh đi đến bên cửa sổ, thật cẩn thận đẩy cửa ra đi tới trên ban công, nhà ở trấn nhỏ này phần lớn đều là một tầng, cho nên cô đứng ở ban công lầu hai tầm nhìn vẫn có thể phóng thật sự xa.
Ngoại trừ vài ánh nến, lại có thể có không ít người không ở trong phòng, mà là dọn ghế hoặc là trực tiếp ngồi ở bậc thang cùng người ở phòng đối diện hoặc là nhà khác trên đường phố nói chuyện phiếm.
Thính lực của Cố Ninh rất tốt, có thể nghe được âm thanh nói chuyện phiếm của bọn họ, phần lớn là nói khi nào sáng, vật tư còn đủ ăn mấy ngày, hai người mới tới hôm nay chính là đi vào đội ngũ Vương Phong đi. Thậm chí cô còn nhìn thấy trên một con đường có bày cái bàn, trên bàn điểm cây nến, không ít người vây quanh nơi đó đánh bài Poker, trên bàn để bánh quy, lạp xưởng, bánh mì, hẳn là được bọn họ xem như tiền đánh bạc. Xem ra theo như lời Phương Lâm nói, trấn nhỏ này đích xác thực an toàn, bằng không trạng thái của bọn họ sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa thoạt nhìn, vật tư cũng không phải đặc biệt khan hiếm.
Chờ ba Cố mẹ Cố anh Ba bọn họ tới, bọn họ có nên suy xét lưu lại nơi này hay không? Nơi này đích xác thực hẻo lánh, hơn nữa Phương Lâm nói cô ấy đã tới nơi này nửa năm đều không có bị tang thi vây qua, đủ để chứng minh tính an toàn của nơi này, hơn nữa phòng trống ở nơi này còn có rất nhiều. Chỉ có hơn một trăm người, số lượng người như vậy tụ tập ở chỗ này hẳn là không đủ để hấp dẫn tang thi từ chỗ xa hơn lại đây......
Cố Ninh nghĩ đến đây lại thật sâu mà thở dài, cô suy nghĩ nhiều như vậy cũng đều là vô ích, vẫn nên chờ những người khác bình an tới sau đó lại cùng nhau thương lượng đi, chỉ mong bọn họ có thể gặp dữ hóa lành, bình an tới địa phương bọn họ ước định này.
Cô ngẩng đầu nhìn không trung đen nhánh, khi nào trời mới có thể sáng đây?
Ở 1 giờ rưỡi sáng.
Có một số đông người đi tới cổng lớn trấn nhỏ Hà Lan.
Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh là ở 1 giờ rưỡi sáng đến.
Tuy rằng khi nhìn thấy bọn họ, Cố Ninh cũng cao hứng, nhưng lại khó tránh khỏi có vài tia thất vọng, càng làm cho cô cảm thấy lo lắng sốt ruột chính là, Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh bọn họ khởi hành muộn hơn nhiều như vậy đều đã tới, liên đội 3 lại còn chưa có bóng dáng. Cố Ninh không dám suy nghĩ đến phương diện không tốt.
Trang Thần cho Cố Ninh một cái ôm và tươi cười: "Ít nhiều cũng nhờ hai người một đường lưu lại đánh dấu đủ kỹ càng tỉ mỉ cho chúng ta, bằng không chúng ta cũng không tìm tới được nơi này! Đúng rồi! Ba mẹ em đã tới chưa?"
"Chưa tới." Cố Ninh đáp.
Trang Thần vỗ vỗ vai cô an ủi, nói: "Đừng quá lo lắng, hiện tại loại thời điểm này ở trên đường chậm trễ cũng thực bình thường."
"Sao các chị chỉ còn thừa ít người như vậy?" Cố Ninh nhìn người từ trên xe đi xuống dưới, còn không đến 50 người, nhìn lướt qua, phát hiện Chung chủ nhiệm cũng ở trong đó, đường dài bôn ba, trên mặt mọi người đều lộ ra mệt mỏi.
"Mục đích địa không giống nhau, cho nên nửa đường đường ai nấy đi." Trang Thần nhún vai nhìn mặt sau vẫn còn lục tục có người từ trên xe đi xuống nói: "Đều là người tưởng cùng chúng ta đi đến thủ đô."
Bên kia Vương Phong đã gọi Quý Cửu Trạch đến một bên, cau mày nói với Quý Cửu Trạch: "Em Quý, em cũng đừng nói những người này đều phải vào trấn nhỏ ở nhé. Số lượng này đã vượt qua phụ tải của trấn nhỏ, sẽ hấp dẫn tang thi tới, anh phải phụ trách đối với sinh mệnh của mọi người trong trấn nhỏ, anh không có khả năng mạo hiểm như vậy."