Sau khi thấy Cố Ninh gật đầu, cô mới tiếp tục nói: "Cô ta là em gái của bạn trai chị Lâm Thiến, rất khiến người ghét! Bởi vì thời điểm anh cô ta chết đã nhờ chị Lâm Thiến chiếu cố cô ta, nên chị Lâm Thiến vẫn luôn bảo hộ cô ta. Kết quả cô ta thích nhất là gây chuyện thị phi, suốt ngày chọc phiền toái khiến cho chị Lâm Thiến phải đi chùi đít thay cô ta!" Nói tới Ngô Cầm, Phương Lâm thập phần tức giận bất bình.
Cố Ninh đối với bát quái một chút đều không có hứng thú, chỉ là nghe được cũng có chút đồng tình với Lâm Thiến kia, nhưng cô rất nhanh liền dời đề tài đi: "Vậy doanh địa cũng chỉ có hai đội ngũ là các em và Lâm Thiến bọn họ sao?"
"Đương nhiên không phải." Phương Lâm tựa hồ đã lâu không có người cùng trò chuyện, vừa mở miệng ra liền lập tức không thu được, thay đổi bộ dáng kiêng kị vừa rồi, trở nên hay nói: "Còn có một đội ngũ khác, nhưng đội ngũ kia cũng có một cô gái đặc biệt đáng ghét. Trước kia là một dị năng giả hệ hỏa, kiêu ngạo đến không được. Trong doanh địa rất nhiều người đều ghét cô ta. Bây giờ trời tối, cô ta cũng không dám kiêu ngạo nữa, mỗi ngày đều đi theo sau mông bạn trai cô ta......" Phương Lâm nói chuyện thật là vui, đột nhiên ý thức được chính mình đi hơi xa, cô lập tức xoay trở về: "Doanh địa này chỉ có ba đội ngũ. Người của chúng em là nhiều nhất, có hơn 50 người, nhóm chị Lâm Thiến bên kia hơn ba mươi người, Bùi Kính nơi đó cũng chỉ có hơn hai mươi người......"
"Từ từ." Cố Ninh đột nhiên đánh gãy Phương Lâm, cau mày hỏi: "Em nói...... Bùi Kính?"
Phương Lâm nói: "Đúng rồi. Hắn là đội trưởng một đội ngũ khác trong doanh địa chúng em."
Cố Ninh dừng lại một lúc mới nói: "......Cô gái dị năng giả hệ hỏa, có phải tên Nhan Ngọc hay không?"
Phương Lâm ngạc nhiên nhìn Cố Ninh: "Làm sao mà chị biết được nha?"
Cố Ninh một trận vô ngữ, có loại cảm giác tiến vào trong ổ oan gia, sao một cái doanh địa nhỏ hơn một trăm người sẽ gặp được nhiều oan gia như vậy? Một cái Lục Gia Tử, Tưởng Du còn chưa đủ cô đau đầu sao, lại thêm một cái Nhan Ngọc? Cố Ninh vẫn chưa quên bộ dáng cô hung tợn, nghiến răng nghiến lợi nói nhất định phải giết chết chính mình. Cô sẽ không tin tưởng đó chỉ là tranh giành khí phách nhất thời, cũng sẽ không tin tưởng cách hơn hai tháng hận ý của Nhan Ngọc với chính mình sẽ yếu bớt, Nhan Ngọc là người tính toán chi li như vậy, hơn nữa thập phần mang thù, không cần để cô ta bắt được cơ hội, nếu không cô ta nhất định sẽ không chút do dự giết chính mình......
Như vậy có nên tiên hạ thủ vi cường, nhất lao vĩnh dật hay không.
Cố Ninh buông xuống trầm tư trong mắt hiện lên một tia sát ý.
"Ai, chị còn chưa có nói cho em sao chị biết cô ấy tên Nhan Ngọc ! A, trước kia có phải chị nhận thức cô ta hay không?" Phương Lâm tò mò hỏi.
"Không chỉ có nhận thức, mà còn có thù oán." Cố Ninh nhún nhún vai sau đó nói: "Nơi này của các em đã từng bị tang thi bao vây bao giờ chưa?"
Phương Lâm nói: "Không có. Nơi này thực hẻo lánh, trước kia tang thi ở bên ngoài đều đã bị chúng em rửa sạch, lúc sau liền rất ít thấy bóng dáng tang thi, em cũng không muốn nhìn thấy, quá ghê tởm, sau khi nhìn thấy thì một ngày đều không muốn ăn gì. Hiện tại mỗi ngày đều sẽ có người ở bên ngoài tuần tra, chị yên tâm đi, doanh địa chúng ta vô cùng an toàn!"
Cố Ninh dừng lại hỏi: "Các em đến doanh địa này từ khi nào?"
Phương Lâm nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Đại khái...... Nửa năm trước đi? Khả năng còn lâu hơn, dù sao hiện tại cũng không quá để ý ngày tháng."
Cố Ninh cười một chút, để lộ ra vài phần hâm mộ: "Vận khí của em thật tốt." Mạt thế tiến đến cũng mới hơn nửa năm, Phương Lâm hẳn là ngay từ đầu mạt thế đã tránh ở trấn nhỏ này, cô tuổi còn nhỏ, khả năng các nam nhân đều không để cô phải đi ra ngoài giết tang thi, chưa từng gặp qua nhiều trường hợp tàn khốc, đâu chỉ là may mắn, cũng khó trách, cô thần thái nhẹ nhàng tự nhiên, vừa thấy liền biết không phải trải qua bao nhiêu cực khổ.
Phương Lâm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ cười nói: "Đúng vậy. Anh Vương suốt ngày nói em lãng phí lương thực trong đội. Nhưng quần áo, vớ thúi của bọn họ cũng đều là em giặt nha!" Còn giữ lại được sự thiên chân hoạt bát ở tuổi này của cô, thật là xa xỉ.
Cố Ninh nghĩ tới Hướng Hứa, cô gái nhỏ còn không đến chín tuổi, ở trong đội lại là chủ lực, cũng không biết bọn họ hiện tại đã tới nơi nào, có an toàn hay không.
"Nếu chị không còn chuyện gì muốn hỏi thì em đi trước nhé?" Phương Lâm nói.
Cố Ninh gật gật đầu, nói: "Ừ. Cảm ơn em."
"Em mới muốn cảm ơn lạp xưởng của chị! Hắc hắc, em phải giấu đi, không thể để cho đám quỷ chết đói kia nhìn thấy, bằng không sẽ bị đoạt." Phương Lâm cười nói, cất lạp xưởng vào trong túi, sau đó cầm ngọn nến đi xuống lầu.