Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 429 - Chương 429. Cộng Chết

Chương 429. Cộng chết Chương 429. Cộng chết

"Đừng nhúc nhích." Một âm thanh quen thuộc vang lên: "Là tôi."

Âm thanh này......

Kinh hỉ bất ngờ làm cho Cố Ninh ngây ngẩn, khiến người luôn luôn nhạy bén như cô cũng không có phát hiện ra âm thanh Quý Cửu Trạch khác thường, cô theo phản xạ có điều kiện nhéo góc áo Quý Cửu Trạch. Trên góc áo có chút dính nhớp, hẳn là hắn cùng biện pháp giống chính mình, nhưng Cố Ninh lại không có buông ra, mà là gắt gao nắm một mảnh góc áo này trong tay, cảm giác thấp thỏm lo âu khẩn trương vừa rồi giống như lập tức đã được bình phục lại, chỉ thấy trong lòng bị một loại không biết tên lấp đầy, không biết vì sao, cô ở trong một khắc này lại có thể cảm thấy vô cùng muốn khóc.

Trầm mặc trong chốc lát, Quý Cửu Trạch nói: "Sao cô lại ở chỗ này."

Cố Ninh nói: "Trở về tìm anh."

Quý Cửu Trạch trầm mặc, không hỏi cô nguyên nhân, sau một lúc lâu mới nói: "Cô không nên trở về."

Nếu không trở lại, sao tìm được anh? Cố Ninh nghĩ. Ngoài miệng lại không có nói bất luận lời gì, dùng trầm mặc đại biểu câu trả lời của cô.

Cố Ninh gắt gao nắm chặt góc áo Quý Cửu Trạch, bởi vì bị quần áo che đậy, trước mắt cô là một mảnh đen nhánh, nhưng chính góc áo cô đang nắm chặt trong tay lại giúp cô cảm thấy mặc dù là đang bị tang thi vây quanh, cô cũng một chút đều không sợ hãi.

Đây là lần thứ ba hắn ở thời điểm cô nguy nan nhất xuất hiện ở bên người cô, lần đầu tiên hắn kéo cô vào trong góc nhỏ, tránh khỏi con tang thi biến dị kia, lần thứ hai là ở sau căn cứ Trung Nam bị luân hãm, lần thứ ba ở ngay chỗ này, tựa hồ mỗi một lần, khi cô lâm vào hiểm cảnh, hắn đều sẽ ở thời điểm mấu chốt nhất xuất hiện, mang cô thoát khỏi hiểm cảnh.

"Chúng ta chạy đi như thế nào?" Cố Ninh thấp giọng hỏi, gần như là khi những lời này của cô ra khỏi miệng, phía trước đột nhiên xôn xao một trận, ngay sau đó, một tiếng sói tru chứa đầy phẫn nộ từ nơi không xa truyền đến! Đồng tử Cố Ninh chợt co chặt! Một cỗ hàn khí từ dưới bàn chân dựng lên! Vẫn luôn thông đến đỉnh đầu, Cố Ninh cảm giác cả người đều lạnh thấu, thế cho nên cô không có cảm giác được bàn tay ôm lấy chính mình kia cương một chút.

Cố Ninh xốc quần áo lên, lộ đôi mắt ra, sau đó cô liền nhìn thấy con sói biến dị so với nhân loại còn cao hơn, đang từ trong đàn tang thi ở nơi xa xông thẳng đến!

"Đi!" Quý Cửu Trạch bắt lấy tay Cố Ninh kéo ra bên ngoài, nhưng mà trong một mảnh tang thi chen lấn nhốn nháo ít nhất có hơn một ngàn con này, bọn họ chỉ có thể gian nan di động.

"Nó tới!" Cố Ninh thấp giọng kinh hô, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Quý Cửu Trạch, tức khắc đồng tử co chặt như châm chọc, bởi vì cực hạn khiếp sợ, cô khẽ nhếch miệng, không dám tin tưởng nhìn mặt Quý Cửu Trạch, cô chưa từng sợ hãi như vậy, sợ hãi đến ngay cả âm thanh cũng không chịu khống chế mà run rẩy lên: "Quý Cửu Trạch......"

Cố Ninh rốt cuộc biết vì sao hắn không cho cô xốc quần áo lên.

Trên khuôn mặt luôn lạnh như băng của Quý Cửu Trạch hiện ra màu tro tàn, miệng vết thương kéo dài từ khóe mắt đến hàm dưới bên má phải hắn đã chuyển thành màu đen, hắn nhìn về phía cô, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu có tơ hồng thật nhỏ bơi lội...... Quý Cửu Trạch khẽ động khóe miệng một chút, miệng vết thương kia cũng đi theo giật giật, hắn nói: "Cô không nên trở lại."

Quần áo trên đầu liền như vậy trượt xuống, Cố Ninh ngửa đầu ngơ ngác nhìn Quý Cửu Trạch, cô há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng trong cổ họng giống như là nhét một cục bông, khiến cô ngay cả âm thanh cũng không phát ra nổi, khó chịu đến làm người muốn khóc, cô chớp đôi mắt một chút, sau đó nước mắt liền không hề dự triệu từ trong hốc mắt đỏ ửng bừng lên, như là chuỗi dây chuyền ngọc bị đứt, rơi xuống......

Quý Cửu Trạch......bị cảm nhiễm.

Khi làn da bị móng vuốt của con sói biến dị xẹt qua da thịt, Quý Cửu Trạch nháy mắt cảm giác được má phải một trận đau nhức, mười phút sau hắn bắt đầu nóng lên, hắn từ trong miệng Dịch Thiếu Khanh nghe được vô số lần bệnh trạng sau khi bị cảm nhiễm, đầu tiên là nóng lên, sau đó miệng vết thương bắt đầu biến thành màu đen, hư thối, tròng mắt có sợi tơ máu màu đỏ bơi lội...... Hắn đã bị cảm nhiễm.

Khủng hoảng, sợ hãi hoặc là tuyệt vọng, cảm xúc ở sau khi hắn bị cảm nhiễm virus đúng ra nên sinh ra, hắn lại một chút đều không có, chỉ là có hơi chút mờ mịt. Nhưng lúc này, thấy Cố Ninh nhìn hắn không tiếng động rơi lệ, Quý Cửu Trạch lại bỗng nhiên sinh ra cảm xúc khổ sở, đây là một loại cảm xúc làm hắn cảm thấy có chút xa lạ. Từ nhỏ tính cách của hắn đã lãnh đạm, tựa hồ cảm xúc so với người bình thường trì độn hơn rất nhiều, không phải hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, mà là hắn đại bộ phận thời điểm đều không có hỉ nộ gì.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0