Hắn dẫn dắt con sói biến dị rời đi, chỉ cảm thấy đây là chuyện mà hắn phải làm. Hắn không có nghĩ tới Cố Ninh sẽ trở về tìm hắn, nhưng hắn có hơi chút cao hứng, rốt cuộc có người ở trên đoạn đường sinh mệnh cuối cùng của chính mình bồi hắn trong chốc lát cũng tốt, hơn nữa còn là người không khiến cho hắn chán ghét.
Chẳng qua, vì sao cô lại khóc? Còn khóc thương tâm như vậy.
Quý Cửu Trạch không có quá nhiều thời gian liên tưởng thêm, hắn nhặt quần áo rơi xuống mặt đất lên, một lần nữa chùm lên đầu Cố Ninh, nói: "Đi theo tôi."
Sau đó liền lôi kéo Cố Ninh tiếp tục đi ra bên ngoài, bởi vì đã cảm nhiễm, cho nên hắn cũng không sợ bị tang thi cào, trực tiếp duỗi tay hất tang thi chặn đường phía trước sang một bên, phần lớn tang thi đều sẽ không có phản ứng gì.
Bởi vì tang thi quá nhiều, con sói biến dị dù có mạnh như thế nào, cũng vẫn phải bị động thả chậm tốc độ, nhưng cũng không phải tốc độ của hai người Quý Cửu Trạch và Cố Ninh có thể so được, cho nên khoảng cách giữa bọn họ vẫn luôn thu nhỏ lại.
Cố Ninh cảm giác được tay Quý Cửu Trạch thực nóng, càng ngày càng nóng...... Vô luận là miệng vết thương biến thành màu đen hay là tơ hồng bơi lội trong tròng mắt hắn, đều chứng minh hắn đã bắt đầu chuyển hóa, không qua mười phút nữa, hắn sẽ bị nhiệt lượng càng ngày càng cao trong thân thể sống sờ sờ thiêu chết, sau đó biến thành một cái xác không hồn......
"Đi vào tìm một chỗ trốn đi." Quần áo trên đầu Cố Ninh đột nhiên bị xốc lên, sau đó bị Quý Cửu Trạch nhét vào trong một cánh cửa.
Cố Ninh duỗi tay túm chặt góc áo của hắn, nước mắt tích trong hốc mắt còn chưa có khô, tiếng nói ẩn ẩn phát run: "Anh muốn đi đâu?"
Quý Cửu Trạch sửng sốt một chút, sau đó xoay người lại, bỗng nhiên làm một cái động tác ngoài dự đoán, hắn duỗi tay ôn nhu khẽ vuốt sườn mặt Cố Ninh, đôi mắt buông xuống nhìn chăm chú Cố Ninh, thấp thấp giọng nói: "Trốn ở bên trong đi. Chờ con sói biến dị rời đi, em hãy trở ra." Sau đó lộ ra một nụ cười ôn nhu nhất trong khả năng hắn có thể làm được, tiếp đến đè then cửa lại, cưỡng chế đóng cửa, nhìn thoáng qua con sói biến dị đang vội vàng chạy đến bên này, chạy tới phương hướng của nó.
Không biết vì sao, biết rõ chính mình sắp chết, nhưng lúc này hắn lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí hắn bắt đầu hưởng thụ gió đêm lành lạnh. Phía sau bước chân của con sói biến dị càng ngày càng gần, Quý Cửu Trạch dùng tốc độ nhanh nhất chạy gấp, lục phủ ngũ tạng của hắn đều như là nung trong lửa, hình như là đang thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng của hắn, nhưng điều này lại một chút cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Quý Cửu Trạch biết, hắn dẫn dụ con sói biến dị tới nơi càng xa, Cố Ninh liền càng an toàn, cô thông minh như vậy, nhất định có thể an toàn trở lại trấn nhỏ.
Không biết chạy bao lâu, hắn bắt đầu kịch liệt ho khan lên, xương cốt cả người đều bắt đầu đau đớn, tốc độ dưới chân càng ngày càng chậm, thân mình càng ngày càng rũ xuống, thẳng đến khi rốt cuộc chạy bất động, hắn bị thi thể tang thi vướng một chút, té ngã trên đất, hắn một bên khụ, một bên gian nan lật thân mình qua nằm ngửa mặt, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cảm giác mỗi một lần hô hấp, trong cổ họng giống như là có con dao nhỏ cắt qua, toàn thân lại nói không rõ nơi nào đau hơn nơi nào......
Hắn nằm ở trên mặt đất lạnh băng, híp mắt nhìn bầu trời đêm đen nhánh, bên tai đã vang lên tiếng bước chân con sói biến dị chậm rãi đến gần, hắn bình tĩnh chờ đợi tử vong sắp đến, lại không nhịn được nghĩ đến, không biết biến thành tang thi hay là bị sói biến dị xé thành mảnh nhỏ thì cái nào thảm hại hơn một chút. Từng hình ảnh trong cuộc đời hiện lên ở trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh khuôn mặt tái nhợt chảy nước của Cố Ninh, hắn bỗng nhiên suy yếu kéo khóe miệng lên, cười một chút, sau đó nhẹ nhàng khép mi mắt lại.
Tiếng gầm trầm thấp phát ra từ trong cổ họng con sói biến dị đã gần trong gang tấc, Quý Cửu Trạch lại nằm yên trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, giống như là đã chết.
Con sói biến dị chậm rãi đi dạo đến phụ cận, đồng tử của nó hiện lên một tia cảnh giác, nhân loại thập phần xảo trá, buổi tối hôm nay đã khiến cho nó ăn vài cái lỗ nặng, vết đao từ cổ vẫn luôn kéo dài đến bụng của nó chính là do tên nhân loại này ban tặng, cho nên dù Quý Cửu Trạch đang nằm trên mặt đất như vậy, nó cũng không dám vọng động. Nó đi vòng quanh Quý Cửu Trạch một vòng, cuối cùng rốt cuộc cũng xác định tên nhân loại này bị trọng thương, nó chậm rãi đi dạo qua, sau đó há cái miệng lộ răng nanh ra, cắn xuống đầu Quý Cửu Trạch!
Bị mùi hôi thối nóng bỏng từ trong miệng con sói biến dị phun ra bổ nhào vào trên mặt, Quý Cửu Trạch vẫn nằm yên không nhúc nhích, lửa trong thân thể đã đốt tới đầu óc, không biết bị sói biến dị cắn đầu có đau như vậy hay không, nhưng mà, đau đớn trong dự đoán lại chậm chạp không có đến.