Hắn cứu cô ba lần, nhưng cô lại một lần cũng không cứu được hắn.
Cuối cùng ngay cả thi thể hắn cũng không thể bảo toàn.
Di động đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, Cố Ninh lại như là không có nghe được, vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, thẳng đến khi điện thoại vang đến ba lần cô mới cầm lại đây.
Đầu bên kia điện thoại, anh Bảy Quý rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó trách cứ nói: "Em cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại! Em chạy đến chỗ nào vậy, điện thoại cũng không nghe. Em chạy nhanh đến bệnh viện trung tâm thủ đô đi, Cửu Trạch hiện tại đang ở bệnh viện, phòng bệnh 109, chạy nhanh lại đây đi!"
Cố Ninh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: "Cái gì? Anh ấy bị làm sao vậy?"
Anh Bảy Quý nói: "Chúng anh đang mở họp bình thường, cậu ta đột nhiên bị ngất đi, hiện tại còn chưa có tỉnh. Trong điện thoại cũng không nói rõ, chờ em tới bệnh viện lại nói tỉ mỉ với em, em chạy nhanh lại đây đi."
Trái tim Cố Ninh kinh hoàng, chẳng lẽ là Quý Cửu Trạch mạt thế ảnh hưởng đến bên này sao?
Cô không kịp nghĩ quá nhiều, cầm ví tiền và di động mở cửa đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua trước quầy lễ tân, nhân viên lễ tân bị cô làm cho hoảng sợ, đang chuẩn bị nói cái gì, Cố Ninh đã giống như một ngọn gió chạy ra ngoài.
Trên đường ngăn cản xe, trực tiếp báo địa điểm: "Bệnh viện trung tâm thủ đô."
Tài xế xe taxi từ kính chiếu hậu nhìn qua, đã bị bộ dáng của Cố Ninh làm cho hoảng sợ, áo lông vũ hồng nhạt trên người cô đã cơ bản không nhìn ra màu sắc, toàn bộ đều là dơ bẩn, còn bị xé rách vài chỗ, tóc tai lộn xộn, trên mặt trên tay đều bị trầy da, thoạt nhìn như là đánh nhau với người khác, hơn nữa khẳng định còn động đao...... nhưng gương mặt kia tràn đầy sương lạnh, làm tài xế nuốt hết lời muốn nói xuống, cúi đầu lái xe, trong lòng còn đau lòng đệm ghế mà chính mình mới đổi.
Cố Ninh ngồi ở trong xe cả đầu óc đều là ý niệm xấu nhất, thời điểm xuống xe trên người ra một thân mồ hôi lạnh, tài xế thấy sắc mặt cô tái nhợt lại đầy mồ hôi, hơn nữa thoạt nhìn tuổi cũng tương đương con gái hắn, không nhịn được quan tâm nói: "Cháu gái, cháu không sao chứ? Có phải gặp được việc gì khó hay không? Muốn chú giúp cháu báo nguy hay không?" Cố Ninh lắc lắc đầu, sau đó đưa tiền xe qua nói cảm ơn liền chạy về phương hướng bệnh viện. Cô vừa đi một bên vừa ở trong lòng an ủi chính mình sẽ không có việc gì. Nhưng lòng bàn tay nắm chặt lại đầy mồ hôi, hai chân có chút nhũn ra, trong lòng nói không nên lời sợ hãi.
Trông cô thật sự là quá mức chật vật, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường cùng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng mà Cố Ninh tựa như không nhìn thấy ánh mắt quái dị của người qua đường, nhìn như không thấy đi về phía trước, đi tới đi tới liền không nhịn được chạy lên, một đường chạy chậm đến bệnh viện.
Cố Ninh vọt vào đại sảnh hỏi hộ sĩ trước quầy lễ tân từ nơi nào lên phòng 109, hộ sĩ một bên dùng ánh mắt vừa tò mò lại có chút đồng tình nhìn cô, một bên nói rõ phương hướng.
Phòng chờ ngồi đầy người, thời điểm Cố Ninh từ bên cạnh đi qua hấp dẫn không ít ánh mắt, tuy rằng bệnh viện ra ra vào vào muôn hình muôn vẻ, dạng người gì cũng có, nhưng người bị thương và chật vật như Cố Ninh một mình tới bệnh viện vẫn rất hiếm lạ, thực dễ dàng làm người liên tưởng lung tung.
Lúc này cửa thang máy nơi xa mở ra, từ bên trong đi ra vài người, Cố Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân thứ nhất đi ra từ thang máy, bước chân của cô lập tức liền dừng lại, khi nhìn thấy Quý Cửu Trạch khoẻ mạnh đứng ở nơi đó, cảm xúc sợ hãi vừa rồi lập tức liền tan thành mây khói, hốc mắt lại đỏ lên, cô há miệng thở dốc, tựa hồ muốn gọi tên Quý Cửu Trạch, âm thanh lại đổ ở trong cổ họng, một chữ cũng không phun ra được, đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng. Quý Cửu Trạch từ trong thang máy đầy mặt sương lạnh đi ra, không qua hai bước, cũng ngừng lại, hắn thấy được Cố Ninh, sương lạnh trên mặt ngưng lại, sắc mặt nhiều lần biến hóa, sau đó lại lần nữa bình tĩnh trở lại, chỉ là phía dưới sự bình tĩnh này lại cất giấu sóng ngầm mà người khác không nhìn thấy.
Anh Bảy Quý theo sát từ thang máy đuổi ra tới, trong miệng vẫn còn bất mãn dong dài: "Ngay cả nguyên nhân té xỉu cũng chưa có kiểm tra ra được, vừa mới tỉnh lại cậu đã phải chạy đi, cậu không thể —— ai? Cố Ninh ——" Hắn sau đó mới phát hiện Cố Ninh lúc này bộ dáng chật vật, kinh hãi nói: "Cố Ninh, em sao lại thế này? Sao ——" Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Quý Cửu Trạch đi nhanh đến chỗ Cố Ninh.
Cố Ninh đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn Quý Cửu Trạch, Quý Cửu Trạch một câu cũng chưa nói, tầm mắt chặt chẽ tỏa định cô, đi nhanh hướng tới chỗ cô, đi đến phụ cận, hắn vô cùng tự nhiên nâng mặt Cố Ninh lên, ở trong ánh mắt rung động của Cố Ninh liền không coi ai ra gì như vậy cúi đầu hôn xuống ——