Nhưng mà hắn cũng không có xuất hiện tình huống tinh thần thác loạn, mà là bình tĩnh liên tưởng đến hình ảnh Cố Ninh trống rỗng xuất hiện trong camera. Khi hắn mở mắt ra, đã kết nối hết các sự tình lại với nhau, hợp thành một cái rõ ràng mạch lạc.
Cố Ninh từ thế giới này biến mất, liền sẽ xuất hiện ở một thế giới khác. Mà thời gian biến mất ở một thế giới khác là tồn tại ở thế giới này. Lần trước cô vô cớ mất tích, chính là đi mạt thế, mà đúng lúc ấy, dị năng của cô biến mất, cho nên mới không về được, mới có thể bị hắn bắt lấy lỗ hổng.
Hắn lần đầu tiên ở mạt thế nhìn thấy cô, cô đã cảm nhiễm virus tang thi, lại ở trước súng của hắn đột nhiên biến mất, nếu hắn không có đoán sai, kia hẳn là lần đầu tiên cô từ mạt thế đi thông đến thế giới này.
Nhất định rất mệt đi.
Quý Cửu Trạch nghĩ. Nhìn Cố Ninh nặng nề hôn mê, vô pháp tưởng tượng thân thể gầy nhỏ này của cô sao có thể đeo nổi trên lưng áp lực trầm trọng đến như vậy. Cô mình đầy thương tích, ngoại trừ vết trầy da khắp cả người, nghiêm trọng nhất vẫn là hai khuỷu tay, miệng vết thương máu chảy đầm đìa dính cùng với quần áo, thời điểm rửa miệng vết thương ngay cả Quý Cửu Trạch nhìn cũng nhăn mày, Cố Ninh lại không kêu một tiếng, chỉ là bàn tay bắt lấy khung giường bởi vì quá mức dùng sức mà trở nên trắng.
Cô so với mọi cô gái mà hắn nhận thức đều kiên cường hơn nhiều, kiên cường mà lại ẩn nhẫn, tựa hồ đã trở thành thói quen, nhưng đã phải nhẫn bao nhiêu lần mới có thể nhẫn thành thói quen như vậy? Quý Cửu Trạch cảm thấy đau lòng, hắn cái gì cũng không có nói, chỉ yên lặng cầm bàn tay Cố Ninh, nắm lấy gắt gao.
......
"Anh Bảy, em rốt cuộc biết vì sao trước kia chúng ta giới thiệu bạn gái cho anh Cửu, anh ấy đều chướng mắt." Quý Tảo Đường ngồi ở trên ghế điều khiển phụ đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Anh Bảy Quý trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Cố Ninh là cô gái đáng thương, càng khó được chính là anh Cửu của cậu nhiều năm như vậy lần đầu tiên thích một cô gái. Lần này Cố Ninh phải chịu khổ như vậy, anh Cửu của cậu ngoài miệng tuy không nói, nhưng cậu đã chừng nào thì nhìn thấy cậu ta có biểu tình gì trên mặt chưa, phỏng chừng trong lòng đau lắm đấy. Sau này cậu kiếm chút thứ tốt hiếu kính chị dâu Cửu tương lai của cậu đi."
"Việc này còn cần anh nói sao? Nếu chị ấy thành đôi với anh Cửu, dù cho chị ấy muốn ánh trăng trên bầu trời làm lễ hỏi, em cũng hái xuống cho chị ấy!" Quý Tảo Đường đương nhiên nói, một lát sau, lại hỏi: "Anh nói chúng ta có nên kể chuyện này cho cô không? Lần trước cô còn tóm em hỏi thăm."
Anh Bảy Quý nói: "Qua một trận này đi đã, hiện tại Cố Ninh như vậy cũng không tiện gặp người lớn trong nhà. Lại nói Cố Ninh hiện tại còn chưa có đáp ứng anh Cửu của cậu, làm người trong nhà tùy tiện lại đây quấy rầy, quá thất lễ."
......
Thời điểm Cố Ninh tỉnh lại đã là hoàng hôn.
Cô chớp mắt vài cái, ý thức mới dần dần tỉnh táo lại, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Quý Cửu Trạch đang đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, từ phương hướng cô xem qua, sườn mặt hắn góc cạnh rõ ràng giống như một pho tượng, ánh chiều vàng ngoài cửa sổ chiếu lên trên người hắn, làm vẻ lãnh túc góc cạnh của hắn phảng phất trở nên nhu hòa hơn.
Giống như nhận thấy được ánh mắt Cố Ninh, Quý Cửu Trạch quay đầu nhìn lại đây, hai tầm mắt ở nửa đường tương phùng, an tĩnh đối diện.
"Em đã ngủ một ngày." Quý Cửu Trạch đi tới, nhìn thấy Cố Ninh muốn chống đỡ ngồi dậy lại vô cùng tự nhiên một tay xuyên qua dưới cánh tay của cô, ôm lấy vai cô, một bàn tay duỗi đến phía dưới đầu gối Cố Ninh ôm cô ngồi dậy, còn thuận tay vuốt mái tóc hỗn độn của cô, làm cho Cố Ninh cứng đờ lên.
"Đói bụng đi." Hắn lấy chiếc bình giữ ấm trên chiếc bàn bên cạnh lại đây: "Anh đã gọi người nấu chút cháo cho em." Vặn cái nắp ra, một cỗ nhiệt khí bốc lên.
"Để em tự làm đi." Cố Ninh nói, duỗi tay ra nhận cái bình, khuỷu tay vừa động, lại là một trận đau đớn, làm cô không nhịn được nhíu mày. Quý Cửu Trạch đã thổi nguội cháo, đưa tới bên miệng cô, tầm mắt thập phần có tính áp bách: "Há miệng."
Cô liền ngoan ngoãn há miệng, cụp mi rũ mắt ăn cháo.
Quý Cửu Trạch tựa hồ thập phần vừa lòng với sự nghe lời của Cố Ninh, nhếch khóe miệng một chút, lại đưa một muỗng qua, Cố Ninh như cũ thành thật ăn.
Một người đút, một người há miệng ăn, không có động tác và lời nói dư thừa, trong phòng thực an tĩnh, chỉ chốc lát sau, một bát cháo lớn đã thấy đáy.
Quý Cửu Trạch đóng nắp lại, để trên bàn, sau đó hỏi: "Ăn no chưa?"
Cố Ninh gật gật đầu, sau đó nói: "Ăn no, anh có thể đi rồi."
Quý Cửu Trạch nhíu mày: "Em đuổi anh đi?"