Quý Tảo Đường chuyên chú gọt táo, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Chị Cửu, chị có nói với em cũng vô dụng, anh Cửu bảo em trông chị, không chuẩn cho chị ra bệnh viện, chị Cửu cứ an tâm ở đây, có chuyện gì, chờ anh Cửu trở về lại nói."
"Chị đã nói em không cần gọi chị là chị Cửu mà —— em có thể trực tiếp gọi chị là chị Cố Ninh." Cố Ninh bất đắc dĩ nói, Quý Tảo Đường này là em họ của Quý Cửu Trạch, buổi sáng hôm nay Quý Cửu Trạch có việc đi ra ngoài, đã kêu hắn đến bệnh viện trông cô, hắn cầm một đống lớn đồ bổ tiến vào, vừa thấy cô đã gọi chị Cửu, nói như thế nào cũng không chịu sửa miệng, làm cô thập phần bất đắc dĩ.
"Ừm." Quý Tảo Đường thuận miệng đáp, sau đó kéo vỏ táo gọt xong lên, một bên khoe ra với Cố Ninh: "Chị Cửu, chị xem kỹ thuật của em này!"
"......"
"Em không có sự tình gì muốn đi làm sao?" Cố Ninh hỏi.
"Không có." Quý Tảo Đường đặt quả táo đã gọt xong vỏ lên trên bàn, lại cầm lấy một quả khác tới bắt đầu gọt, một bên nói: "Em rất nhàn."
"Em cứ ở phòng bệnh bồi chị như vậy, em không thấy buồn sao?" Cố Ninh kiên trì không ngừng hỏi.
"Không buồn nha." Quý Tảo Đường nói.
Quả thực chính là dầu muối không ăn, đao thương bất nhập.
Một lát sau lại hảo tâm hỏi: "Chị có phải cảm thấy buồn đến hoảng hay không? Chị Cửu, nếu chị cảm thấy buồn đến hoảng thì em có thể dùng xe lăn đẩy chị đi xuống sân tản bộ, hay là chị có hứng thú nói với em một chút chuyện giữa chị và anh Cửu không?"
Cố Ninh: "......"
Giữa trưa trước khi dùng cơm, Quý Cửu Trạch trở về.
Quý Tảo Đường liền tan tầm, cũng nhiệt tình nói nếu có yêu cầu gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi hắn đến, lưu lại một đống quả táo đã được hắn gọt vỏ.
Cố Ninh không thể không nói cơm cho bệnh nhân của bệnh viện còn khá dễ ăn, nhưng cô hiện tại không có tâm tình nhấm nháp hương vị, vẫn luôn ở trong đầu ấp ủ, chờ chút nữa nên đàm phán với Quý Cửu Trạch như thế nào.
"Em có lời muốn nói với anh." Cố Ninh đặt chén xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói với Quý Cửu Trạch.
"Ăn xong lại nói." Quý Cửu Trạch hoàn toàn làm lơ vẻ mặt nghiêm túc của Cố Ninh, tiếp tục thong thả ung dung ăn cơm.
Cố Ninh chờ đến khi Quý Cửu Trạch ăn xong, lại nhìn hắn thong thả ung dung thu thập bàn, sau đó mới ngồi xuống, ý bảo cô có thể tiếp tục nói.
"Em chuẩn bị hôm nay đi qua bên kia." Cố Ninh nói.
"A. Không phê chuẩn." Quý Cửu Trạch nói xong sau đó lại vô cùng tự nhiên hỏi: "Vừa mới cơm nước xong, em có muốn đi xuống sân dạo một chút không?"
Cố Ninh ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, qua thật lâu mới nói: "......Anh không có khả năng vĩnh viễn đều giữ em ở bên này."
Cô một chút cũng không có bởi vì Quý Cửu Trạch cự tuyệt mà kích động lên, chỉ là thực bình tĩnh nói: "Bên kia cũng có ba mẹ của em, bạn của em...... Còn có bạn của anh. Em có trách nhiệm cần gánh vác. Lúc trước em vốn dĩ có thể lựa chọn lưu lại thế giới này, coi hết thảy những chuyện phát sinh ở thế giới kia trở thành một hồi ác mộng. Em khi đó không có làm như vậy, liền đại biểu cho hiện tại cũng sẽ không."
Quý Cửu Trạch trước sau đều thực an tĩnh nhìn Cố Ninh, thẳng đến khi Cố Ninh nói xong những lời này hắn cũng không có phản ứng, tựa hồ đang chờ đợi cái gì. Ngay khi Cố Ninh chuẩn bị lại nói tiếp, cửa phòng bệnh bị gõ vang lên.
Sau đó có người đẩy cửa tiến vào.
Cố Ninh nhìn người tới sửng sốt một chút, người tới nhìn thấy Cố Ninh cũng sửng sốt một chút, hơn nữa cô rất nhanh liền thấy được quần áo bệnh nhân trên người Cố Ninh: "Cố Ninh? Em làm sao vậy?"
Người tới mái tóc ngắn, dáng vẻ nhanh nhẹn, đúng là Linda ở tổng bộ Ngũ Tinh Đại Đội, tay trái cô ôm một bó hoa, tay phải xách một cái rương đen đi đến, thuận tay khóa trái cửa, sau đó đặt cái rương ở trên mặt đất, nghe âm thanh tới xem, cái rương vô cùng nặng.
Cô đi tới quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?" Một bên đặt hoa lên trên bàn: "Chị không biết là em nằm viện, xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Ninh nói: "Em không có việc gì, chỉ là không cẩn thận té ngã một cái, đã tốt rồi. Ách, chị là tới tìm đội trưởng đi." Cô nhìn về phía Quý Cửu Trạch, xem ra Quý Cửu Trạch chính là bởi vì biết Linda tới, cho nên mới không có cùng cô tiếp tục đề tài kia.
Linda mắt trợn trắng: "Còn không phải sao, chị vì một cuộc điện thoại của đội trưởng Quý ngay cả cơm cũng chưa ăn đã chạy tới đây." Cô liếc nhìn Quý Cửu Trạch nói: "Phí vất vả, một bữa cơm tổng không thể thiếu đi?!"
"Tôi tin tưởng anh Bảy sẽ rất vui lòng mời cô dùng bữa tối." Quý Cửu Trạch nói: "Cô hiện tại có thể đi ăn cơm, nhà ăn của bệnh viện cũng không tệ lắm, cô có thể ăn xong rồi hẵng đi."
Linda vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nghe Quý Cửu Trạch nói lại đứng lên, trừng mắt nhìn Quý Cửu Trạch một cái, sau đó nửa thật nửa giả nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, chị thật sự không biết sao em có thể mỗi ngày đều ở cùng hắn, làm việc cùng hắn được, chị ở trên mặt tinh thần tỏ vẻ khắc sâu đồng tình với em. Chị đi trước."