Cố Ninh mỉm cười nói: "Hẹn gặp lại. Cảm ơn hoa của chị."
Linda tiêu sái đưa lưng về phía cô vẫy vẫy tay, sau đó liền rời đi.
Ánh mắt Cố Ninh thực tự nhiên từ cửa rơi xuống cái rương màu đen trên mặt đất do Linda để lại, nhưng lại không có mở miệng hỏi.
Quý Cửu Trạch đứng lên cầm cái rương lại đây, sau đó đặt ở trên bàn cơm, trước mặt Cố Ninh, hắn nhập mật mã, sau đó đi đến một bên ý bảo bản thân Cố Ninh mở cái rương ra.
Cố Ninh do dự mở cái rương ra, thời điểm thấy đồ bên trong cô có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong rương để súng, thiết bị giảm thanh, từng hàng viên đạn bày biện thập phần chỉnh tề.
Cố Ninh kinh ngạc nhìn Quý Cửu Trạch: "Đây là......"
Quý Cửu Trạch nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Anh nói rồi, anh đủ hiểu em. Chỉ là anh cần một chút thời gian chuẩn bị ít đồ cho em, giúp em có thể an toàn trở lại trấn nhỏ." Hắn nói: "Gian phòng bệnh này rất an toàn, không có trải qua sự cho phép của em, sẽ không có bất luận kẻ nào tiến vào, em có thể yên tâm biến mất, sẽ không có ai phát hiện ra."
Cố Ninh ngơ ngẩn nhìn hắn, nói không ra lời.
Quý Cửu Trạch đi một bước lên phía trước, duỗi tay ôm Cố Ninh đang ngẩn ngơ vào trong lòng ngực, cằm hắn vừa lúc đặt ở đỉnh đầu cô, nói: "Chỉ cần 9 giờ ngày mai em có thể đúng giờ gọi điện thoại cho anh."
Cố Ninh ở trong lòng ngực hắn gật gật đầu, tràn đầy cảm động, cô chôn ở trong ngực hắn, rầu rĩ nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn anh." Quý Cửu Trạch nhàn nhạt nói: "Hết thảy những thứ này đều là thủ đoạn anh dùng để lấy lòng em."
Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Ừm, thực thành công."
Quý Cửu Trạch hơi hơi ngơ ngẩn, sau đó đuôi mắt nhếch lên, trong mắt cũng nhiễm ý cười nhàn nhạt, âm thanh lại vẫn lành lạnh như cũ: "Bên trong dự kiến."
.....
"Anh thật sự muốn tận mắt nhìn thấy em đi sao?" Cố Ninh lại lần nữa hỏi.
Quý Cửu Trạch nói: "Lần đầu tiên ở bên kia không nhìn thấy cẩn thận, lần này là cơ hội khó được."
"Được." Cố Ninh một tay nhắc cái rương lên, sau đó nở rộ ra một nụ cười với Quý Cửu Trạch, ở nháy mắt khi nụ cười này nở rộ, cả người Cố Ninh đột nhiên biến mất —— Quý Cửu Trạch nhìn thấy Cố Ninh đột nhiên biến mất ở trước mắt, giống như trước nay đều không có tồn tại qua, hắn sau một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống, biểu tình bình tĩnh, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Cố Ninh trở lại không gian, nghĩ đến Quý Cửu Trạch vẫn có chút nỗi lòng khó bình tĩnh, một lát sau mới ngồi xổm xuống lấy hai khẩu súng từ trong rương ra, lắp thiết bị tiêu thanh lên, băng đạn chứa đầy viên đạn, sau đó thay đổi quần áo, đặt đầy viên đạn vào túi, hít sâu một hơi, từ phía sau cửa đi ra ngoài.
Đàn tang thi tụ tập ở chỗ này không biết đã du đãng đi nơi nào, thi thể tang thi bị cô chém giết vẫn còn nằm đầy đất tản mát ra mùi tanh tưởi dày đặc, nơi xa là thi thể con sói biến dị bị gặm chỉ còn lại khung xương, Cố Ninh đi qua, nhặt viên tinh hạch màu xanh lục trên mặt đất lên, cất vào trong túi, sau đó rời đi.
Bên này, thời gian là 7 giờ sáng, đã qua một ngày, lúc này dựa theo ước định của bọn họ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hạ Dữ hẳn là đã an toàn về tới trấn nhỏ.
Cố Ninh rất nhanh liền tìm thấy chiếc xe vận tải chính mình đỗ ở ven đường, tay phải trống rỗng giơ ra, chìa khóa xe liền trống rỗng xuất hiện ở trên tay cô, đáng được ăn mừng chính là, không gian tựa hồ lại lần nữa thuận buồm xuôi gió.
Cố Ninh trước dịch vật tư trong không gian ra, nhét đầy thùng xe, sau đó mới phát động xe chạy về phía trấn nhỏ.
Cửa trạm xăng dầu có mấy con tang thi du đãng, trên mặt đất cũng có tăng thêm mấy thi thể, hẳn là Hạ Dữ giết, không có lãng phí đạn, Cố Ninh chém mấy con tang thi đến gần bên trong trạm xăng dầu xong liền nhìn thấy tin nhắn trên cửa kính trong phòng nghỉ mà Hạ Dữ nhắn lại cho cô. Hắn đợi cô ba giờ, sau đó phát hiện tang thi chung quanh chậm rãi nhiều lên mới không thể không rời khỏi nơi này.
Cố Ninh lên xe tiếp tục lên đường.
Thời điểm trở lại trấn nhỏ vừa lúc gặp được nhóm người Vương Phong ở bên ngoài tuần tra, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ Cố Ninh mất tích cả ngày lại có thể vẫn còn sống trở về.
"Quý Cửu Trạch đâu?" Vương Phong thấy chỉ có một mình Cố Ninh, quan tâm hỏi.
Ánh mắt Cố Ninh tối sầm lại, nói: "Tôi và anh ấy bị tách ra."
Vương Phong thức thời không dám hỏi tiếp: "Bạn cô đã đi ra bên ngoài tìm hai người một ngày, vừa trở về, cô mau trở về báo bình an cho bọn họ đi."
Sau đó liền tách ra.
Trong đội ngũ có người nói: "Cố Ninh này mệnh thật lớn, một người phụ nữ ở bên ngoài cả ngày lại vẫn có thể còn sống trở về."