"Bọn họ đã nói xong." Trang Thần đi tới, biểu tình của cô không quá vui vẻ: "Đám người trên thuyền này thật là làm người không chịu nổi." Thời điểm cô nói xong câu đó ánh mắt như là con dao nhỏ sắc bén bay về phía nam nhân nhìn chằm chằm vào cô cười kia, hung ác nói: "Nếu anh còn nhìn tôi, tôi sẽ đào tròng mắt của anh ra!"
Nam nhân kia tựa hồ bị ánh mắt hung ác của Trang Thần dọa tới, lập tức liền thu hồi nụ cười làm người không thoải mái kia, đi tới một bên.
Anderson từ bên kia đi tới, vẻ mặt xin lỗi nói với Trang Thần: "Tôi thực xin lỗi, hình như người của tôi làm cô cảm giác không thoải mái. Xin hãy tha thứ cho bọn họ, thật sự là trên con thuyền này đã thật lâu không có hai cô gái xinh đẹp như hai vị. Chờ một lát nữa tôi nhất định sẽ quản thúc bọn họ, để bọn họ không thất lễ trước mặt hai vị."
"Thuyền trưởng Anderson?" Trang Thần mỉm cười nói: "Nếu anh không thể quản thúc được người trên thuyền của anh, tôi không cam đoan tôi sẽ làm ra hành vi thất lễ gì."
Anderson một chút cũng không có bởi vì Trang Thần uy hiếp mà tức giận, vẫn duy trì nụ cười lịch sự trên mặt hắn: "Đương nhiên!"
"Tốt, hiện tại chúng ta quên không thoải mái vừa rồi đi, nơi này gió quá lớn, xin mời đi theo tôi xuống dưới khoang thuyền." Hắn nói, đi xuống trước.
Cố Ninh bỗng nhiên duỗi tay giữ chặt Trang Thần, cố ý đi chậm hơn vài bước, rơi xuống cuối đội ngũ, sau đó dùng âm thanh chỉ có cô và Trang Thần nghe được, thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, bọn họ ăn người......"
Đồng tử Trang Thần chợt hơi co lại —— cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ninh, ánh mắt Cố Ninh nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có nửa điểm dị sắc, chỉ hơi hơi gật đầu.
Ở trên thuyền nhựa, cô ngồi ở phía sau hai nam nhân, cô ngửi thấy một cỗ mùi thối quen thuộc, loại mùi thối này cô chỉ từng ngửi được ở một chỗ...... Còn có mùi máu tươi theo gió biển thổi tới trên boong tàu, có người xách nước rửa sạch boong tàu, khi đi ngang qua cô màu sắc trong xô nước bẩn kia vô cùng quái dị, nếu cô không có đoán sai, hẳn là hắn đang rửa sạch vết máu......
Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tiến đến phía dưới khoang thuyền liền lập tức cảm giác được sự âm lãnh ẩm ướt, phía dưới chỉ có một chiếc bóng đèn tản ra ánh sáng tối tăm.
Sau khoang là hai cánh cửa kính lớn, một cánh cửa đóng chặt, từ cửa kính nhìn vào bên trong thực tối, nhưng mà hắc ám lại không thể ngăn cản được tầm mắt của Cố Ninh, sau cửa kính là hơn hai mươi chiếc giường sắt, mà lúc này, trên một chiếc giường sắt trong đó, một nam nhân đang đè ở trên người một phụ nữ, kịch liệt kích thích ——người phụ nữ bị đè ở bên dưới, phần cánh tay lộ ra bên ngoài tràn đầy xanh tím, đầu cô hơi nghiêng, biểu tình chết lặng phảng phất không có linh hồn, một đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cửa kính bên này, ánh mắt xuyên thấu qua cửa kính, liền như vậy lẳng lặng nhìn Cố Ninh......
Một thân ảnh cao lớn che đậy tầm mắt Cố Ninh, đồng tử Cố Ninh hơi hơi co rụt lại, nháy mắt khôi phục bình thường, cô tự nhiên dời ánh mắt đi, phảng phất vừa rồi chỉ là đang xuất thần, cô giương mắt lên, thấy Anderson đang đứng ở trước mặt cô, tay trái cầm một chai rượu vang đỏ, tay phải bưng một chiếc ly mỉm cười nói với Cố Ninh: "Muốn uống chút rượu không?"
Một tia hàn ý lạnh băng xâm nhập vào trong lòng Cố Ninh.
Đây là một con tàu đông lạnh, chuyên môn dùng để vận chuyển hải sản hoặc là trái cây rau dưa dễ thối rữa .
"Đáng tiếc thời điểm tận thế phát sinh, chúng tôi vừa mới tháo dỡ hàng hóa." Nam nhân lùn tên Đông Dương, bởi vì hắn lùn nhất thuyền, cho nên người trên thuyền đều gọi hắn là chú lùn, hắn cười hắc hắc hai tiếng, bưng cái ly lên rót một ngụm rượu vang đỏ, sau đó nói: "May mắn thời điểm chúng tôi ở trên đường trở về đã kiếm được một đống vật tư. Hơn nữa trên biển không có quái vật ăn người."
Bọn họ ở trên biển một đoạn thời gian nhất định phải lên bờ kiếm đồ tiếp viện, sẽ chết rất nhiều người, nhưng đồng thời cũng sẽ dẫn tới một ít người mới. Thuyền viên trên thuyền vốn dĩ cũng chỉ dư lại chú lùn và nam nhân vóc dáng cao kia, còn tất cả những người khác là sau này lục tục gia nhập vào.
Anderson tự nhiên cũng vậy, chỉ là tại sao Anderson lại trở thành thuyền trưởng của con thuyền này, bọn họ đều chỉ thần bí cười cười.
Nhìn ra được bọn họ đối với sự tình nào đó trên thuyền vô cùng cẩn thận, nhưng kỹ xảo nói lời khách sáo của Dịch Thiếu Khanh thập phần cao siêu, vẫn bị hắn lôi ra không ít tin tức hữu dụng.
Không khí thoạt nhìn thập phần hòa hợp.
Cố Ninh có chút tâm thần không yên, mặc dù người sau kính đã không thấy, nhưng cô lại tổng cảm thấy đôi mắt thất thần kia vẫn ở sau kính nhìn chằm chằm chính mình, thậm chí làm cô có một loại cảm giác buồn nôn.