Trang Thần lo lắng nhìn sắc mặt Cố Ninh không thích hợp, đột nhiên kinh giác nói: "Cố Ninh không phải là em say tàu chứ?"
Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu nói: "Có thể là vậy, em có hơi chút cảm giác buồn nôn."
"Chị đưa em lên boong tàu đón gió một chút." Trang Thần nói, dùng góc độ người khác không nhìn thấy đệ một ánh mắt với Cố Ninh, Cố Ninh hiểu ý, gật đầu đáp ứng, sau đó cùng Trang Thần đi lên cầu thang.
"Tôi đi cùng với! Tôi cũng buồn đến hoảng." Hạ Dữ cũng vội vàng đứng lên đi theo các cô lên trên boong tàu.
Trên boong tàu gió rất lớn, ba người đi đến chỗ lan can nhìn sóng biển.
Trang Thần cẩn thận nhìn nhìn khắp nơi, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Cố Ninh, sao lại thế này?"
"Người sau khi ăn thịt người, trên người sẽ tản mát ra một loại mùi thối, khí vị rất đạm, người bình thường rất khó ngửi được."
Trang Thần nói: "Trên thuyền khuyết thiếu nước ngọt, có khả năng là bởi vì quá lâu không có tắm rửa cho nên mới thối thì sao?"
"Mùi rất đặc thù, em sẽ không ngửi sai." Cố Ninh cau mày nhìn chiếc ô tô trên bờ đã biến thành một điểm nhỏ, ý thức được bọn họ đã làm một quyết định vô cùng không sáng suốt, nhưng hiện tại đã lên trên thuyền, nói cái gì nữa cũng đã chậm: "Tóm lại, hết thảy cẩn thận." Bọn họ chỉ có năm người, trong đó Chung chủ nhiệm thể trạng yếu đuối, Cố Ninh và Trang Thần là phụ nữ. Phỏng chừng ở trong mắt những người đó, bọn họ chính là một bữa tiệc lớn tự đưa tới cửa cũng nói không chừng......
Cố Ninh nheo đôi mắt nhìn nhóm thuyền viên trên boong tàu đối diện đã hoàn thành công tác dọn dẹp đang vây quanh nơi đó nói chuyện phiếm, đề tài bọn họ nói chuyện phiếm hiển nhiên quay chung quanh cô và Trang Thần, bởi vì ánh mắt ghê tởm của những người đó không hề cố kỵ quét qua lại ở trên người cô và Trang Thần.
Hạ Dữ không nhìn nổi, đang muốn tiến lên, nhưng Cố Ninh so với hắn lại càng nhanh hơn một bước.
Cố Ninh đi thẳng tới boong tàu đối diện, nam nhân ban đầu đang nói chuyện, sau khi nhìn thấy Cố Ninh đi tới liền đột nhiên dừng miệng, vẻ mặt tươi cười không có ý tốt nhìn Cố Ninh: "Có việc gì sao em gái?" Tất cả nam nhân vây quanh hắn đều cười hì hì nhìn Cố Ninh, như là đang chờ Cố Ninh bị bọn họ nhìn chằm chằm mà đỏ bừng mặt.
Nhưng mà làm cho bọn họ thất vọng chính là trên mặt Cố Ninh một tia màu đỏ cũng không có nhìn thấy, đôi mắt kia vô cùng hờ hững nhìn chằm chằm nam nhân, phảng phất giống như bọn họ đều không tồn tại.
Sau đó, bọn họ chỉ nhìn thấy một cánh tay bay nhanh, một tiếng "Bốp!" giòn vang!
Nam nhân vừa rồi trên mặt còn mang theo tươi cười chẳng hề để ý, giây tiếp theo, mặt đã đột nhiên bị đánh cho lệch về một bên. Màng tai nam nhân một trận ong ong, hơn nửa ngày mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hắn chạm vào bên mặt đã sưng lên, không dám tin tưởng nhìn Cố Ninh.
Tay cô vừa mới động, người bên cạnh lại lần nữa nhìn thấy một đạo tàn ảnh, ngay sau đó lại là một tiếng "Bốp!" giòn vang!
Lại một cái tát! Hơn nữa còn là tát ở trên cùng một bên mặt, chỉ nghe mỗi âm thanh, đã làm người ta cảm giác được cái tát kia có bao nhiêu mạnh mẽ!
Trên boong tàu ngoại trừ tiếng sóng biển, là một mảnh tĩnh mịch ——
Các nam nhân bên cạnh vừa rồi còn đều cười hì hì, lúc này tất cả đều ngốc, khiếp sợ nhìn Cố Ninh hai lần phất tay, mặt không đổi sắc, thậm chí bắt đầu hoài nghi bọn họ có phải vừa xuất hiện ảo giác hay không?
Nam nhân hoàn toàn bị đánh ngốc, đầu hắn bị lệch tới một bên, trong đầu tất cả đều là âm thanh ong ong, đồng thời má trái đã không còn cảm giác được đau đớn.
"Máu, đổ máu!" Một nam nhân kinh hoảng nói, sau đó mọi người liền nhìn thấy khóe miệng nam nhân vừa bị tát kia chảy ra một dòng máu.
Miệng nam nhân cứng đờ động hai cái, sau đó cúi đầu, phun ra một búng máu xuống mặt đất, cùng với một tiếng trầm đục của vật nhỏ rớt ở trên boong tàu, có người mắt sắc, nhận ra đó là một cái răng.
Mặt nam nhân đã sưng to, hắn rốt cuộc thanh tỉnh lại đây, nhìn những người khác còn đang thất thần tức khắc giận dữ lên, nửa khuôn mặt sưng vù làm hắn nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ: "Chúng mày còn thất thần làm gì?! Đánh nó cho tao!"
Năm sáu nam nhân sau đó mới phản ứng lại đây, tất cả đều lao tới Cố Ninh, cuối cùng bao vây lấy cô.
Nam nhân bụm mặt nghiến răng nghiến lợi hô: "Bắt nó lại! Tao muốn cắt từng miếng thịt của nó xuống nấu ăn!"
Mà trước khi bọn họ bao vây, Cố Ninh cũng đã lấy côn sắt lên, cầm ở trong tay, lại không có xoay tròn thanh đao ra tới.
Hạ Dữ trước đó muốn tiến lên, đã bị Trang Thần ngăn cản lại, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Ninh tát nam nhân kia hai cái, còn chưa có phản ứng lại đây, lúc này thấy Cố Ninh bị bao vây, lập tức liền nóng nảy, định tiến lên hỗ trợ, lại bị Trang Thần ngăn cản tiếp: "Đây chỉ là mấy con tôm tép nhỏ, còn chưa đủ cho Cố Ninh khai vị." So với Hạ Dữ tâm tư đơn giản, cô đương nhiên biết ý đồ của Cố Ninh khi chọc giận những người này, trừ cái này ra, chỉ sợ Cố Ninh lúc này cũng là thật sự rất tức giận.