Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 457 - Chương 457. Kinh Sợ

Chương 457. Kinh sợ Chương 457. Kinh sợ

Cố Ninh gật gật đầu, nhìn về nơi xa đang dần dần hiện ra hình dáng cảng, trong lòng cũng không có bởi vì lời Trang Thần nói mà yên ổn, ngược lại còn sinh lo âu, cô nghĩ đến vạn nhất, vạn nhất cô vẫn không tìm thấy ba Cố mẹ Cố, vậy cô phải làm sao bây giờ? Cô lại phải đi tới địa phương nào tìm đây?

Lưu Mi và Lưu Hân không nói gì, lại là ngắm nhìn cảng nơi xa kích động đến không nói ra lời.

Vì cảm ơn sự "khẳng khái" của bọn họ, Anderson nhiệt tình mời bọn họ trước khi rời đi ăn một bữa cơm trưa "phong phú" do chính tay hắn nấu.

Bởi vì đã thấy được cảng, thần kinh căng chặt của bọn họ cũng hơi lỏng xuống, hơn nữa vì hồi báo sự khoan dung của Anderson với sự tình Lưu Mi, Lưu Hân, bọn họ cũng ngượng ngùng cự tuyệt.

Dịch Thiếu Khanh thậm chí còn khen trù nghệ của Anderson.

Anderson lại một lần nữa hướng Cố Ninh thành khẩn đưa ra lời mời, hy vọng cô có thể lưu tại trên thuyền, không hề ngoài ý muốn bị Cố Ninh lại lần nữa vô cùng lễ phép cự tuyệt, Anderson vô cùng có phong độ thân sĩ, tỏ vẻ tiếc nuối.

Cố Ninh không quá thích mì phở, càng không thích mì Ý, cũng không yêu rượu vang đỏ, cô trên cơ bản chỉ dính môi một chút, cho nên sau khi cô tận mắt nhìn thấy Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh, Chung chủ nhiệm, Hạ Dữ cùng với chị em Lưu Mi đều ngã xuống, cô mới cảm giác được ý thức mơ hồ, cô muốn đi sờ đao, lại là một trận trời đất quay cuồng, cô té ngã thật mạnh trên đất.

Anderson xuất hiện ở trước mặt cô, ngược hướng ánh sáng không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ nghe được âm thanh ôn nhu của hắn: "Tôi đã cho em cơ hội, đáng tiếc em cự tuyệt hai lần, cơ hội luôn dễ bị mất, đúng không?......"

"Rào rào!"

Một thùng nước lạnh lẽo rót xuống dưới, Cố Ninh giật mình, bừng tỉnh lại đây.

Một nam nhân đứng ở trước mặt cô đắc ý hỏi: "Hắc hắc! Nước này có thích không?!"

Nam nhân trước mắt đúng là người bị Cố Ninh tát cho hai cái, hắn cười dữ tợn nhìn chằm chằm Cố Ninh, hô với thuyền viên ở bên kia xem náo nhiệt: "Thêm một thùng nữa đi!" Lập tức liền có người từ phía sau cười hì hì đưa tới một xô nước, nam nhân kia tiếp nhận, dùng lực hất vào mặt Cố Ninh.

"Thế nào? Sảng khoái không? Muốn nữa hay không?!" Nam nhân kia cười hì hì lại tiếp nhận một xô nước chuẩn bị hắt lên trên người Cố Ninh, đúng lúc này, chú lùn từ phía dưới khoang thuyền đi lên, răn dạy bọn họ: "Được rồi! Các cậu cũng đủ rồi! Đây chính là người thuyền trưởng coi trọng, nếu bị cảm lạnh chết, các cậu bồi thường nổi không?!"

"Thằng nhóc kia! Lại đây hỗ trợ đi!" Chú lùn đẩy mấy nam nhân kia ra, không cho bọn họ đụng tới Cố Ninh, sau đó hô với thiếu niên đứng ở trong một góc trộm nhìn về bên này: "Đừng nhìn nữa! Chính là mày đấy! Mau tới đây hỗ trợ!"

Thiếu niên tựa hồ là sợ hãi rụt thân mình một chút, nhưng vẫn chậm rãi đi tới, hắn hành động thập phần chậm chạp, chú lùn tát cho hắn một cái, trong miệng mắng: "Bố mày kêu mày lại đây, sao mày cứ cọ tới cọ lui như con đàn bà vậy!"

Thiếu niên bị đánh đến thấp hèn đi, lại một tiếng cũng không phát ra khỏi cổ họng, thời điểm ngẩng đầu lên trên mặt là vẻ hờ hững.

Chú lùn quay đầu cười tủm tỉm nói với Cố Ninh: "Cố tiểu thư, về sau nếu cô là vợ thuyền trưởng, cũng đừng quên chú lùn tôi nhé. Tôi chính là không có làm gì có lỗi với cô!"

Cố Ninh híp mắt nhìn hắn, cười một chút, chỉ là tươi cười này cực lạnh.

Cô mở miệng nói chuyện, âm thanh nghẹn ngào đáng sợ: "Bọn họ đâu?"

Chú lùn đương nhiên biết cô nói bọn họ chính là mấy người bạn của cô, lộ ra một nụ cười bí ẩn, sau đó nói: "Cô vẫn nên quan tâm đến chính mình trước đi." Sau đó liền mệnh lệnh thiếu niên: "Cõng cô ta đến trong phòng thuyền trưởng đi!"

Thiếu niên không có nhìn Cố Ninh một cái, chỉ yên lặng ngồi xổm xuống cõng Cố Ninh lên sau lưng, sau đó đi đến cửa khoang thuyền.

Cố Ninh cũng không biết Anderson rốt cuộc đã hạ dược gì, cô hiện tại ý thức tuy rằng thanh tỉnh, nhưng cả người lại hư nhuyễn vô lực, ngay cả cánh tay cũng không nâng dậy nổi.

"Cậu có muốn đào tẩu khỏi con thuyền này không?" Cố Ninh gian nan mở miệng nói: "Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau......"

Bước chân thiếu niên dừng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Tôi chỉ cần cậu ở sau khi tôi giết chết Anderson cõng tôi đi ra ngoài như lúc này, có thể chứ? Tôi hứa sẽ cứu cậu ra khỏi nơi này."

Thiếu niên tựa hồ thờ ơ với lời cô nói, chỉ vùi đầu đi tới phía trước, rất nhanh liền đến cửa phòng Anderson, hắn không có chút nào do dự đẩy cửa ra, cõng Cố Ninh đi vào, sau đó đặt Cố Ninh lên giường, không rên một tiếng xoay người rời đi.

Cố Ninh vô lực nằm ở trên giường, gian nan chuyển động cổ nhìn chung quanh.

Trong phòng có toilet, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, sau cửa kính mờ sương ẩn ẩn lộ ra hình dáng thân thể......

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0